Triệu Linh San hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không biết nên nói gì.
Phụ vương đã nói rõ ràng phải tạo quan hệ tốt với người trước mắt này, Triệu Linh San hiểu rất rõ, phụ thân muốn tạo quan hệ tốt với Tần Trần, rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện, trả giá lớn tới mức nào.
Hơn nữa, sư tôn Lương Vũ đại sư cũng đặc biệt quan tâm với Tần Trần, cũng nhiều lần bảo nàng phải cố gắng làm quen nhiều hơn.
Mà thôi.
Nghĩ tới đây, Triệu Linh San cũng không nói gì nữa.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngồi đi.
Tần Trần thoải mái duỗi lưng một cái, thấy Triệu Linh San còn đứng ở trong xe ngựa liền vỗ vào chiếc giường êm ái, nói.
- Ta...
Triệu Linh San xấu hổ giận dữ. Ngươi nằm ngang ở chỗ này như vậy, còn bảo ta ngồi, nếu bị người ngoài nhìn thấy, chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Chẳng lẽ ngươi không cân nhắc tới danh tiếng của nữ hài tử sao?
- Ngươi... Không phải lo lắng ta làm gì đó chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ Triệu Linh San như vậy, Tần Trần cũng chợt hiểu ra, sau khi im lặng một lát rồi nói:
- Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi!
- Ngươi...
Triệu Linh San siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két, quả thực tức giận muốn nổ tung rồi.
Nàng đường đường là một trong tứ đại mỹ nhân của Đại Tề quốc, hắn lại còn nói không có hứng thú với nàng. Đối với một nữ hài tử, điều này thậm chí còn đáng phẫn nộ hơn cả nghi ngờ thực lực của nàng.
- Ta sợ ngươi sao!
Triệu Linh San đặt mông ngồi ở trên giường, trong lòng thầm cười lạnh.
Chờ giây lát, nàng cho rằng Tần Trần sẽ nói gì đó, nhưng chờ cả buổi vẫn không thấy có một tiếng động nào.
- Tại sao ngươi không nói chuyện?
Nàng quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Tần Trần nằm ở trên giường, vậy mà đã ngủ từ bao giờ.
Mấy ngày qua, Tần Trần vẫn luôn khổ sở tu luyện, mặc dù đối với một võ giả, dù không nghỉ ngơi vài ngày cũng sẽ không sao. Hơn nữa theo thực lực tăng lên, cũng sẽ không cảm thấy mỏi mệt, chỉ càng lúc càng có tinh thần.
Nhưng nhiều ngày không ngủ như vậy, Tần Trần cảm thấy không tốt lắm, đột nhiên nằm ở trên chiếc giường êm ái như vậy, hắn lập tức chìm vào giấc ngủ.
Triệu Linh San ngạc nhiên, sau đó im lặng.
Tự mình nghĩ ngợi lung tung, ai biết Tần Trần căn bản không để lòng, trực tiếp ngủ rồi. Chuyện này...
Thấy Tần Trần ngủ say ở bên kia, Triệu Linh San nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tần Trần, trong lòng bỗng nhiên có một tình cảm khó hiểu.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, chính là thiếu niên này đã gây ra phong vân lớn ở Vương đô, nhưng căn bản không ai ý thức được hắn thật ra chỉ là thiếu niên mà thôi.
Từ một thiếu niên được gọi là kẻ vô dụng, chỉ một lần hành động đã trưởng thành, trở thành người đứng đầu trong cuộc thi học kỳ ở học viện Thiên Tinh, còn nhận được nhiều lời đồn nhảm nhí ở Vương đô như vậy, ở trong thân thể gầy yếu này rốt cuộc ẩn chứa sức lực khủng khiếp tới mức nào.
Trong lòng Triệu Linh San chợt dịu dàng, gương mặt thoáng ửng hồng khiến nàng càng thêm xinh đẹp.
Có Cương Liệt cùng Ngô Đào dẫn đường, xe ngựa một đường thông suốt không gặp trở ngại gì, rất nhanh đã đi tới trong hoàng cung.
Tại một đình viện trong Hoàng cung, ba thiếu nam thiếu nữ đã tập trung ở đây.
Ngoài bọn họ ra, còn có một đám cấm vệ quân với khí thế hơn người đang canh giữ ở xung quanh.
- Tứ vương tử điện hạ, đã nhiều ngày không thấy, tu vi của điện hạ càng lúc càng thâm hậu. Hôm nay lại giao chiến, tại hạ chỉ sợ không đỡ được mấy chiêu của điện hạ mất. Thật sự khiến thế hệ chúng ta hổ thẹn.
Trong đại sảnh, một gã thanh niên mặc võ bào sang trọng, gương mặt thâm trầm, mỉm cười nói với một thanh niên anh tuấn mặc áo bào màu bạc viền vàng, ngực thêu kim mãng ngũ trảo đối diện.
- Trương Tiểu Hầu gia ngươi quá khiêm tốn rồi. Nhiều ngày không thấy, tu vi của các hạ cũng đột phá đến Địa cấp hậu kỳ. Chuyến đi lần này tới Huyết Linh trì, chuyện đột phá Thiên cấp chắc chắn ở trong tầm tay.
Người thanh niên anh tuấn mặc kim mãng ngũ trảo cười nhạt nói.
- Điện hạ ngài gọi ta là Tiểu Hầu gia, thật khiến tại hạ cảm thấy sợ hãi. Về sau điện hạ gọi thẳng tên Trương Nghị là được rồi. Hơn nữa, Trương Nghị chẳng qua mới đột phá Địa cấp hậu kỳ, nhưng so với điện hạ vẫn còn kém xa, chẳng qua chỉ như đom đóm so với ánh trăng sáng, hổ thẹn, hổ thẹn.
Người thanh niên tên là Trương Nghị vô cùng khiêm tốn, không ngừng nói.
Người này chính là con trai của Chinh Nam Hầu Trương Thiệu Quân, cũng là một trong tám đại thiên tài tiến vào làm lễ tẩy rửa ở Huyết Linh trì lần này.
Chinh Nam Hầu Trương Thiệu Quân có uy danh hiển hách, là một trong mấy Hầu gia có danh tiếng nhất Đại Tề quốc, có thể nói là công trạng cực lớn.
Nhưng những năm qua, Chinh Nam Hầu bị mọi người trong triều xa lánh nên địa vị rất không ổn định, bởi vậy Trương Nghị mới phải nóng lòng tạo quan hệ tốt trong triều cho phụ thân.
- Hừ.
Lúc này một tiếng hừ lạnh truyền đến, một nữ tử với dáng người yểu điệu, gương mặt thanh tú cười nhạo nhìn Trương Nghị, hơi nhếch mép khinh thường:
- Tứ ca, người này là ai vậy? Hắn cũng giỏi nịnh hót đi. Tự nhiên lại so sánh mình và Tứ ca như sánh đom đóm với trăng sáng, nhưng hắn là một trong năm tuyển thủ trong cuộc thi đấu năm nay của Đại Tề quốc. Nếu nói vậy, chẳng phải là nói thiên tài do Đại Tề quốc ta chọn lựa ra đều là một đám giá áo túi cơm sao? Nếu nói vậy, ta chỉ sợ phải nói với phụ hoàng thôi. Tuyển thủ như vậy, có lẽ Đại Tề quốc ta nên đổi một người khác đi.
- Tử Huân công chúa, cái này...
Trương Nghị đổ mồ hôi trán, vô cùng xấu hổ.
- Lục muội, có ai lại nói chuyện như muội chứ?
Tứ vương tử ở bên kia bất đắc dĩ lắc đầu:
- Trương Tiểu Hầu gia chẳng qua chỉ khiêm tốn mà thôi.
- Khiêm tốn à?
Tử Huân cười nhạt, nhưng trên mặt lại chẳng che giấu vẻ khinh thường.
Tử Huân công chúa nhìn về phía nơi hẻo lánh, bỗng nhiên nói:
- Hai người các ngươi là thiên tài của học viện Thiên Tinh lần này à?
- Ở trước mặt Tử Huân công chúa, chúng ta làm sao có thể được xưng là thiên tài chứ!
Lý Thanh Phong vội vàng đi tới, cung kính nói.
Hắn hung hăng càn quấy, bá đạo ở trước mặt đám người Ngụy Chân, nhưng ở trước mặt Tử Huân công chúa, hắn lại không dám có chút bất kính nào.
Tử Huân công chúa là công chúa được Triệu Kính bệ hạ Đại Tề quốc thương yêu nhất, lại có thiên phú cực cao, mới gần mười chín tuổi đã là cao thủ Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nghe nói tu vi của nàng tương đương với Tứ vương tử điện hạ, là nữ trung hào kiệt nổi tiếng nhất ở Đại Tề quốc.
Tử Huân công chúa đồng thời cũng là một trong bốn đại mỹ nữ của Đại Tề quốc, hơn nữa còn xếp hàng đầu trong bốn đại mỹ nữ.
Vương Khải Minh ở bên cạnh cũng vội vàng đứng ra.
Hắn là bình dân, cho dù trong lòng bướng bỉnh, nhưng lần đầu tiên tiến cung vẫn có chút khẩn trương cùng thấp thỏm không yên.
Những người này đều là vương tử, công chúa, của Đại Tề quốc, ngày thường chỉ cần nói một câu lại có thể khiến cho những con cháu bình dân như bọn họ phải cửa nát nhà tan.
- Ngươi là Vũ An Hầu gia à?
- Vâng, hồi bẩm Tử Huân công chúa, tại hạ chính là Lý Thanh Phong con trai trưởng của Vũ An Hầu.
Trong lòng Lý Thanh Phong thầm vui mừng, không nghĩ tới Tử Huân công chúa lại từng nghe nói về mình.
- Lại là một kẻ nịnh hót, khó trách trong cuộc thi cuối năm lanafn ày, nghe nói ngươi mới đứng thứ hai.
Tử Huân công chúa lắc đầu. Gương mặt Lý Thanh Phong vốn đang hưng phấn lập tức suy sụp, vô cùng xấu hổ.
- Còn ngươi nữa, một kẻ bình dân, cho dù xem như có chút thiên phú cũng chỉ là võ giả Địa cấp sơ kỳ đỉnh phong, trong những thiên tài ở Đại Tề quốc ta có đầy kẻ có tu vi cao hơn các ngươi. Thật không rõ tại sao phụ hoàng lại muốn để cho mấy người các ngươi cùng tham gia lễ tẩy rửa ở Huyết Linh trì.
- Lục muội.
Tứ vương tử nhướng mày:
- Đừng nói nữa. Quyết định của phụ hoàng, ta và muội sao có thể ngông cuồng bàn tán chứ.
- Tứ vương tử điện hạ, Tử Huân công chúa nói lời này, tại hạ ngược lại cảm thấy rất có lý. Những kẻ vô dụng như vậy, ngày thường ở Vương đô tự cho mình hơn người thì cũng thôi, không ngờ cũng lấy được cơ hội tiến vào Huyết Linh trì. Nếu để cho thiên tài năm nước Tây Bắc khác thấy được, còn tưởng rằng thiên tài của Đại Tề quốc ta đều là một đám rác rưởi đấy.
Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén truyền vào.
Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy một người thanh niên với khí thế hơn người, mặc võ bào màu xanh.