Một đám phế vật vô dụng.
Nếu không phải có Tần Trần ở đây, Cương Liệt đã muốn chửi ầm lên rồi.
Mình muốn đùa nghịch Tần Trần, các ngươi lại kéo chân sau.
Nhưng Cương Liệt không dám tăng thêm tốc độ nữa.
Lại nhanh nữa, đoán chừng thủ hạ của mình đều sẽ tụt lại phía sau, đến lúc đó, ngu ngốc cũng có thể nhìn ra không bình thường.
- Khục khục, sắp đến hoàng thành rồi, chúng ta chậm một chút đi.
Cố ý ho khan hai tiếng, Cương Liệt chậm dần bước chân, để cho thủ hạ có thời gian nghỉ ngơi một chút, trong nội tâm phiền muộn muốn thổ huyết, khuôn mặt tái xanh.
- Hắc hắc.
Tần Trần ở phía sau cười thầm, hắn làm sao nhìn không ra Cương Liệt tính toán cái gì, tuy không rõ tại sao Cương Liệt có thái độ như vậy, nhưng muốn vung hắn, ha ha, dù Cương Liệt kia dùng toàn lực, hắn cũng chưa chắc sẽ bị vứt bỏ.
Đang suy tư, một chiếc xe ngựa tráng lệ, lại không lộ vẻ xa hoa, ngược lại có chút ưu nhã, bỗng nhiên từ một bên đường chạy nhanh ra.
Xung quanh xe ngựa còn đi theo một đội Cấm Vệ Quân, trên người áo giáp giống như đám người Cương Liệt.
- Là đội ngũ của Khang vương phủ.
- Có lẽ Ngô Đào tiếp chính là Khang vương phủ Triệu Linh San quận chúa.
- Không nghĩ tới lại đụng phải.
Vài tên thủ hạ sau lưng Cương Liệt nhịn không được mở miệng.
Bọn hắn chứng kiến Ngô Đào, Ngô Đào tự nhiên cũng nhìn thấy bọn hắn.
- Ôi!!! đây không phải Cương Liệt Phó thống lĩnh sao? Các ngươi đi khu Tây thành, sao đến nhanh như vậy? Ha ha, khu Tây thành chính là nơi tốt, thống lĩnh phái các ngươi đi qua, đây là biết rõ các ngươi thân phận cao quý nha.
Ngô Đào là một trung niên xương gò má nhô cao, sắc mặt hơi trắng bệch, vừa thấy Cương Liệt, liền âm dương quái khí nói.
- Hừ, ngươi quản tốt chuyện của mình đi.
Sắc mặt Cương Liệt khó coi.
Hắn và Ngô Đào đều là Cấm Vệ Quân Phó thống lĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại có chút xung đột.
Lần này đi tiếp các tuyển thủ vào Huyết Linh Trì, đều là do Cấm Vệ Quân bọn hắn phụ trách, kết quả Ngô Đào được phái đến Khang vương phủ, đi đón Triệu Linh San quận chúa, mà Cương Liệt lại bị phái đến khu dân nghèo đón Tần Trần.
Hai cái so sánh, lập tức phân ra cao thấp.
Thời điểm ở hoàng cung, Cương Liệt đã bị Ngô Đào trào phúng hồi lâu, không nghĩ tới vừa rồi một lòng muốn để cho Tần Trần xấu mặt, không ngừng tăng thêm tốc độ, cuối cùng đụng phải Ngô Đào.
- Thật xui xẻo.
Trong nội tâm Cương Liệt nhịn không được càng thêm bất mãn với Tần Trần, nếu như không phải Tần Trần, bọn hắn sao lại bị Ngô Đào chế nhạo.
- Chúng ta đi!
Cương Liệt cúi đầu, chịu đựng khó chịu, muốn nhanh chóng đi qua.
- Cương Liệt, ta hộ tống là Triệu Linh San quận chúa, ngươi cũng dám vượt qua, lá gan không nhỏ nha?
Ngô Đào thấy thế, nhịn không được trào phúng cười cười.
- Ta...
Giờ khắc này, sắc mặt của Cương Liệt khó coi, tiến cũng không được, lui cũng không được.
- Triệu Linh San, ngươi cũng quá sung sướng nha? Rõ ràng còn có xe ngựa ngồi.
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên, chỉ thấy Tần Trần từ trong đám người đi ra, đi về phía xe ngựa của Triệu Linh San.
Đồng dạng là tuyển thủ tiến vào Huyết Linh Trì, mình thì chạy bộ giống như chó, còn Triệu Linh San ngược lại tốt, rõ ràng có xe ngựa ngồi thư thái như vậy, thật sự là người so với người giận điên người.
Không được, ta cũng phải ngồi xe ngựa.
- Đứng lại, cuồng đồ lớn mật, dám kinh động đại giá của Linh San quận chúa, còn không lùi ra sau cho ta.
Bang bang BOANG...
Không đợi Tần Trần tới gần, bỗng nhiên tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ vang lên, đám Cấm Vệ Quân nhao nhao rút ra chiến đao, chỉ hướng Tần Trần.
Tần Trần dừng bước lại, nhướng mày.
- Tần Trần, mau trở lại, trong đó là Khang vương phủ Linh San quận chúa, ngươi đắc tội không nổi.
Cương Liệt thấy thế, không khỏi sợ hãi.
Nếu như Tần Trần chọc giận Linh San quận chúa, như vậy thì phiền toái.
Mặc dù không có chọc giận, nếu bị đám người Ngô Đào làm bị thương, hắn cũng khó thoát trách nhiệm.
- Yên tâm, ta nhận thức Linh San quận chúa, mấy người các ngươi đều lui ra đi.
Tần Trần nhìn đám Cấm Vệ Quân khoát tay nói.
- Nhận thức Linh San quận chúa?
Đám Cấm Vệ Quân thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Bọn hắn thân là Cấm Vệ Quân, bình thường ở trong hoàng cung, căn bản không có cơ hội ra ngoài, bởi vậy đối với chuyện xảy ra ở trong vương đô, nắm bắt rất chậm chạp.
Mặc dù biết Tần Trần là quán quân kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện, nhưng đối với thân phận của hắn, lại biết không nhiều lắm.
Bất quá từ đối phương ở khu Tây thành, hơn nữa trên người mặc quần áo mộc mạc đến xem, căn bản không phải người có thân phận gì.
Cái gọi là nhận thức, cũng không quá đáng là cùng Triệu Linh San quận chúa học chung một học viện, từng có giao thủ mà thôi.
- Nhận thức, nhận thức thì rất giỏi sao? Ngươi nhận thức Triệu Linh San quận chúa, nhưng người ta chưa hẳn nhận thức ngươi, nhanh chóng lui về phía sau, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí, cũng không biết tiện dân nơi nào đến, tùy tiện cũng dám đi lên quấy rối quận chúa.
Mấy Cấm Vệ Quân trào phúng nói, nhìn Tần Trần vẻ mặt khinh thường.
Cũng không tiểu ra nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, tìm Linh San quận chúa, cũng là con cóc như ngươi có thể tiếp xúc sao? Đừng cho rằng mình có chút thiên phú võ học thì rất giỏi rồi.
Lúc này đây là bệ hạ ân điển, cho ngươi đệ tử Thiên Tinh Học Viện các ngươi có cơ hội tiến vào Huyết Linh Trì, đổi lại trước kia, chỉ bằng chút thực lực ấy, có tư cách gì đi Huyết Linh Trì.
- Ngươi nói cái gì?
Toàn thân Tần Trần tách ra hàn ý.
Chửi mình là tiện dân, cũng thật to gan.
- Ôi!!! Phản rồi sao, xem ra không cho ngươi chút màu sắc, ngươi thật coi mình là nhân vật?
Mấy Cấm Vệ Quân sững sờ, chợt giận tím mặt, mang theo đao kiếm muốn tiến lên.
- Ngô Đào, còn không dừng tay cho ra, nếu để cho Linh Vũ Vương biết ngươi tổn thương tuyển thủ đi vào Huyết Linh Trì, ngươi chịu nổi sao.
Sắc mặt Cương Liệt đại biến, vội vàng tiến tới một bước.
- Cương Liệt, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Ngươi bất quá là người dẫn đường mà thôi, sao nhanh như vậy đã thành tay sai rồi?
Ngô Đào thân là Cấm Vệ Quân Phó thống lĩnh, nên cũng biết không ít chuyện.
Đối với Tần Trần là đệ tử Tần gia, hơn nữa bị trục xuất Tần gia, cùng ân oán với Tần Phong.
Bất quá cái đó và hắn có quan hệ gì?
Chỉ cần có thể để cho Cương Liệt khó chịu, trận trò hay này đã đủ xem.
Về phần làm bị thương Tần Trần? Hắn tự có chừng mực, một khi xuất hiện ngoài ý muốn, hắn tự nhiên sẽ xuất thủ ngăn cản.
- Ngươi...
Sắc mặt Cương Liệt đỏ lên, tức giận đến phát run.
- Dừng tay.
Thời điểm song phương muốn bộc phát xung đột, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Xe ngựa mở ra, một đôi đùi ngọc từ trong xe ngựa đi xuống.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy dài, từ trong xe ngựa đi ra, bên hông treo một thanh bảo kiếm, dung mạo tuyệt mỹ, tư thế hiên ngang, khuynh quốc khuynh thành, để cho ánh mắt người sáng ngời.
Đúng là Triệu Linh San.
Nửa tháng không thấy, khí chất trên người Triệu Linh San càng lớn lúc trước, tu vi càng thêm thâm hậu, có thể thấy được nửa tháng này bế quan, nàng cũng có không ít cải biến.