Vũ Thần Chúa Tể

Chương 148: Gặp quỷ rồi

Chương Trước Chương Tiếp

- Đa tạ Trần thiếu, có thể vì Trần thiếu làm việc, là vinh hạnh của Tả Lập ta, không cầu bất luận hồi báo gì.

Nghe nói như thế, Tả Lập kích động đến run rẩy.

Sở dĩ hắn cần cù chăm chỉ thủ hộ Tần Trần và Tần Nguyệt Trì như vậy, ngược lại không phải vì thù lao gì, mà là vì báo đáp ân đức của Tần Trần, có ý đi theo Tần Trần.

Nhưng những ngày này, mặc dù Tần Trần cực kỳ khách khí với hắn, nhưng cũng chỉ khách khí mà thôi, còn chưa tới loại quan hệ phụ thuộc kia.

Nhưng bây giờ, Tần Trần nói như vậy, Tả Lập lập tức cảm thấy phấn đấu đã có hồi báo.

Hắn biết rõ năng lực của Tần Trần, có thể dể dàng trị hết nan chứng mà toàn bộ vương đô đều bó tay, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.

Tần Trần nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Tả Lập:

- Tả Lập thống lĩnh, ngươi không cần phải như vậy.

- Không!

Tả Lập lắc đầu, trịnh trọng nói:

- Ta có thể có hôm nay, tất cả đều là Trần thiếu ban tặng, cái mạng này của ta, là của Trần thiếu ngươi, Trần thiếu cứ yên tâm, nếu ai dám tổn thương Tần tiểu thư, trừ khi bước qua thi thể của Tả Lập ta.

Tả Lập biểu hiện, lại để cho Cấm Vệ Quân Phó thống lĩnh Cương Liệt sửng sốt, nhíu mày nhìn Tả Lập.

Đây là một vị Thành Vệ Quân Phó thống lĩnh a? Sao một thiếu niên thuận miệng nói một câu, lại để cho hắn kích động như vậy?

Còn nói hắn có thể có hôm nay, tất cả đều là Trần thiếu cho, hừ, thân là Thành Vệ Quân, hắn hết thảy, đều là bệ hạ cho, thề sống chết với bệ hạ, mới là trách nhiệm của hắn.

Trong nội tâm bất mãn, Cương Liệt nhìn Tần Trần cũng hơi có chút không vừa mắt.

- Đi thôi.

Đạm mạc nói một tiếng, Cương Liệt quay người đi về phía trước.

- Mẫu thân, con đi đây.

Cùng mẫu thân cáo biệt, Tần Trần theo sát phía sau.

- Trần thiếu, Tả Lập ở đây xin đợi ngài trở về.

Sau lưng, truyền đến thanh âm hùng hậu của Tả Lập.

Một cổ khí tức kinh khủng phóng lên trời, hóa thành tiếng thét dài, thật lâu không tiêu tan.

- Đây là...

Cương Liệt hoảng sợ quay đầu, khiếp sợ nhìn Tả Lập, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống.

Vị Thành Vệ Quân Phó thống lĩnh mà lúc trước hắn xem thường, lại là cường giả Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong? Hơn nữa nhìn tư thế, thậm chí có hi vọng xung kích Thiên cấp trung kỳ.

Điều này sao có thể?

Phải biết, tiêu chuẩn của Cấm Vệ Quân, còn cao hơn Thành Vệ Quân một bậc.

Nhưng hắn là Cấm Vệ Quân Phó thống lĩnh, cũng chỉ là Thiên cấp sơ kỳ mà thôi, như thế nào một Thành Vệ Quân Phó thống lĩnh ở khu dân nghèo, lại còn mạnh hơn hắn?

Nghĩ đến lúc trước mình khinh thường đối phương, trong nội tâm Cương Liệt không khỏi bồn chồn.

- Cương Liệt Phó thống lĩnh, không xuất phát sao?

Thấy khuôn mặt Cương Liệt ngốc trệ, Tần Trần nhịn không được mở miệng.

- Gấp cái gì, là ngươi dẫn đường, hay ta dẫn đường?

Từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, Cương Liệt hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm bất mãn với Tần Trần càng thêm dày đặc.

Một cao thủ như vậy, vốn nên có chức vị càng thêm hiển hách, lại ở chỗ này làm một Thành Vệ Quân Phó thống lĩnh.

Không cần nghĩ, nhất định là thiếu niên này giở trò quỷ.

Cũng không biết Thành Vệ Quân Phó thống lĩnh kia bị thiếu niên này tưới cái thuốc mê gì, vậy mà sẽ nghe lời như vậy.

Không được, chờ trở lại Cấm Vệ Quân, phải báo chuyện này cho thống lĩnh.

Sắc mặt Cương Liệt lạnh hơn, mang theo một đội thủ hạ bước nhanh về phía trước.

Tần Trần sờ mũi, có chút sững sờ:

- Tựa hồ mình không có đắc tội Cấm Vệ Quân Phó thống lĩnh này a? Sao hắn giống như nữ nhân tới tháng thế?

Chẳng muốn nghĩ nhiều, Tần Trần theo sát đối phương.

Đoàn người xuyên qua đường cái, đi về phía hoàng cung.

- Nghe nói thiếu niên này là quán quân kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện, ta ngược lại muốn nhìn, tiểu tử này có năng lực gì, có thể đi vào Huyết Linh Trì, còn lừa gạt một cao thủ thành như vậy.

Bước chân nhanh hơn, Cương Liệt quát khẽ với thủ hạ:

- Tăng thêm tốc độ.

Một đội Cấm Vệ Quân từng bước sinh phong, lập tức hăng hái chạy như bay.

Sưu sưu sưu!

Có thể gia nhập Cấm Vệ Quân, đều là tinh anh trong tinh anh.

Mặc dù là người yếu nhất, cũng có tu vi Địa cấp.

Đoạn đường này chạy như điên, kiến trúc hai bên nhanh chóng rút lui.

- Hừ, có lẽ theo không kịp a.

Đi một hồi, Cương Liệt cười lạnh, dừng bước lại, muốn xem xem Tần Trần bị bỏ rơi ở đâu rồi.

Vừa quay đầu, liền chứng kiến khuôn mặt cơ hồ dán lấy mình, cách mình chỉ nửa mét, nghi ngờ nói:

- Cương Liệt Phó thống lĩnh, sao không đi?

- Móa!

Cương Liệt bị dọa đến toàn thân run rẩy, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.

- Ngươi cách ta gần như vậy làm gì?

Cương Liệt gào thét một tiếng, tức giận đến nổi điên.

Không biết dọa người có thể sẽ chết sao? May mắn mình là cường giả Thiên cấp, năng lực thừa nhận của trái tim cao hơn người bình thường, đổi lại người bình thường, sớm đã bị hù chết rồi.

- Ngươi chạy nhanh như vậy, lại đột nhiên dừng lại, ta phanh lại không kịp, tự nhiên sẽ gần như vậy rồi.

Tần Trần nhíu mày, Cương Liệt Phó thống lĩnh này buổi sáng uống lộn thuốc sao? Sao tính tình táo bạo như vậy?

- Ta...

Cương Liệt á khẩu không trả lời được, chỉ phải hừ lạnh một tiếng.

- Vậy ngươi chú ý một chút.

Nhưng trong lòng nghi hoặc.

Sao Tần Trần này nhanh như vậy? Vừa rồi chạy như điên, Địa cấp bình thường cũng chưa hẳn có thể đuổi kịp, hắn một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, rõ ràng có thể đuổi kịp.

- Nói không chừng hắn tu luyện công pháp khinh thân gì, với tư cách quán quân kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện, chút năng lực ấy có lẽ vẫn phải có.

Nghĩ đến một khả năng, Cương Liệt không khỏi gật đầu.

Mình có chút quá coi thường thiếu niên này rồi, người ta dù thế nào cũng là quán quân kỳ thi cuối năm, hàm lượng còn rất cao.

- Bất quá dù ngưu bức thế nào, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, lượng chân khí căn bản không đủ, có thể chạy nhất thời, khẳng định theo không kịp cả đời, tăng thêm tốc độ, xem hắn có thể theo tới khi nào.

Nghĩ tới đây, Cương Liệt nhịn không được quát.

- Xuất phát!

Lúc này đây, hắn tăng thêm tốc độ, cũng không dừng lại, một đường chạy như điên.

Vương đô của Đại Tề quốc rất lớn, từ Tây thành tới khu Đông thành, bình thường đi cũng cần không ít thời gian.

Một đường chạy như điên hơn một khắc đồng hồ, Cương Liệt cái này mới ngừng lại được.

- Cái này có lẽ theo không kịp a.

Trong nội tâm cười lạnh một tiếng, Cương Liệt quay đầu, đang chuẩn bị đắc ý trào phúng vài câu, liền chứng kiến Tần Trần đứng ở sau lưng hắn, nghi ngờ nói:

- Cương Liệt Phó thống lĩnh, tại sao lại ngừng? Hôm nay thân thể của ngươi không thoải mái sao?

PHỐC!

Cương Liệt thiếu chút nữa phun máu, quả thực sắp điên rồi.

Con em ngươi ah, ngươi mới không thoải mái, cả nhà ngươi đều không thoải mái.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Trần, thật quá kỳ lạ, sao tiểu tử này chạy nhanh như vậy?

Ta cũng không tin!

Một câu không nói, Cương Liệt xoay người, bước nhanh lao đi.

Lúc này đây, hắn không có vùi đầu chạy đi, mà vừa đi vừa lặng lẽ quay đầu lại quan sát.

Chỉ thấy Tần Trần nhàn nhã dạo chơi theo ở sau lưng hắn, một chút cũng không quá sức, trái lại cực kỳ thích ý và nhẹ nhõm.

Ngược lại đám thủ hạ của hắn, trải qua một hồi chạy như điên, cả đám đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, đầu lưỡi sắp nhổ ra, mệt mõi giống như chó chết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️