- Mẫu thân, sao người lại biết?
Tần Trần sững sờ.
Phải biết hắn tu luyện Cửu Tinh Thần Đế Quyết cực kỳ nội liễm, chỉ cần chân khí không phóng ra, coi như tu vi mạnh hơn hắn cũng nhìn không thấu, vừa rồi Tả Lập cũng không thể nhìn ra.
Ai đoán được Tần Nguyệt Trì lại nhìn ra.
- Hiểu con không ai bằng mẹ, khí chất trên người của con, so sánh với buổi sáng hoàn toàn bất đồng, con có thể dấu diếm được người khác, làm sao có thể dấu diếm được mẫu thân.
Tần Nguyệt Trì cười khổ nói:
- Ta không phải nói qua cho con, ở trước khi tiến vào Huyết Linh Trì, đừng vội đột phá sao?
- Mẫu thân yên tâm, hài nhi cũng không phải tùy tiện đột phá, tuy Huyết Linh Trì có thể tăng lên thân thể võ giả, nhưng thân thể của hài nhi, đã đạt đến Nhân cấp cực hạn, cho nên ở điểm này, căn bản không cần chú ý. Về phần thiên phú, tu vi của hài nhi càng cao, tin tưởng Huyết Linh Trì tăng lên cũng sẽ càng cao, như vậy mới có lợi.
- Nhân cấp cực hạn?
Tần Nguyệt Trì thở dài:
- Mẫu thân xem qua con ở khảo hạch cuối năm tỷ thí, tuy lực lượng rất mạnh, nhưng cách Nhân cấp cực hạn kỳ thật cũng không ít, mà thôi, dù sao con cũng đã đột phá, mẫu thân cũng không nói thêm gì, còn hai ngày nữa con sẽ xuất phát đi Huyết Linh Trì, nhớ kỹ mẫu thân nói, ở trong Huyết Linh Trì, con có thể rèn luyện huyết mạch, nghe nói Huyết Linh Trì tăng lên huyết mạch, cũng có tác dụng thật lớn, nhớ kỹ không?
- Hài nhi nhớ kỹ.
Tần Trần cười cười, có nhiều thứ, hắn bất tiện nói cho Tần Nguyệt Trì, dù sao Tần Nguyệt Trì không phải người tu luyện, rất nhiều thứ nói cho nàng, nàng cũng nghe không hiểu.
Ăn xong cơm tối, Tần Trần trở lại gian phòng của mình.
Hôm nay chuyện xảy ra thật sự nhiều lắm, để cho Tần Trần cảm thấy có chút mỏi mệt.
Thoáng nghỉ ngơi, hắn trước kiểm kê tài vật của đám người Cát Châu.
Không thể không nói, đám người Cát Châu thật rất giàu có.
Sau khi kiểm kê, Tần Trần mới phát hiện, mình lại vơ vét được hơn trăm vạn ngân tệ, quả thực là một khoản tiền lớn.
Bất quá nghĩ lại cũng phải.
Dù sao Quang ca và Hứa chấp sự gì kia, đều là cường giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, đặc biệt là Hứa chấp sự, coi như cao thủ của Bạch Kiếm Môn, tùy thân còn mang theo một chiếc nhẫn trữ vật.
Vơ vét ra trên trăm vạn ngân tệ, cũng không tính quá kinh người.
- Trước mắt ta cũng không thiếu tiền, trước củng cố tu vi đã.
Vừa mới đột phá, Tần Trần cũng không dám khinh thường, ở trong phòng khoanh chân tu luyện.
Tần Trần không biết, thời điểm hắn tu luyện, Tần gia lại cực kỳ phiền muộn.
Trong phòng Triệu Phượng, vẻ mặt Tần Phong âm trầm, ban ngày phơi nắng một ngày, nếu như không phải chân khí của hắn hùng hậu, đoán chừng đã bị nướng thành thịt chín rồi.
- Không nghĩ tới Tần Trần bị chửi như vậy, cũng không đáp ứng khiêu chiến, tình nguyện đi làm rùa đen rút đầu, thật đúng là phiền toái.
Triệu Phượng nghiến răng nghiến lợi.
Vốn tưởng lời đồn đãi bên ngoài nhiều như vậy, dù Tần Trần giỏi nhịn thế nào, cũng là một thiếu niên, một lời không hợp, nói không chừng sẽ nóng đầu xông lên sinh tử đài.
Ai nghĩ tới, gia hỏa này không để ý, cả ngày không xuất hiện, để cho đám người Triệu Phượng phiền muộn sắp thổ huyết.
- Đại ca, nếu không ngày mai huynh lại khiêu chiến hắn, ta cũng không tin, một mực khiêu chiến xuống, gia hỏa này sẽ có mặt không đi ra.
Tần Phấn cắn răng nói.
Cho rằng có thể chứng kiến một trò hay, kết quả ngay cả cái rắm cũng không thấy, để cho tâm linh của hắn bị thương tổn.
Tần Phong lắc đầu, ánh mắt ngưng trọng:
- Không có tác dụng, hôm nay hắn đã không hiện thân, đã nói hắn căn bản không muốn tiếp nhận khiêu chiến, người như vậy, dù chúng ta truyền bá lời đồn đãi như thế nào, hắn cũng sẽ như một con rùa đen co đầu rút cổ, căn bản không lộ diện.
- Như vậy chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy?
Tần Phấn càng nghĩ càng giận.
- Bỏ qua?
Tần Phong cười cười, ánh mắt âm lãnh:
- Làm sao có thể, con mồi Tần Phong ta nhìn trúng, còn chưa từng có tiền lệ chạy thoát, bất quá...
Tần Phong dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Còn có hai ngày sẽ tiến về Huyết Linh Trì rèn luyện, trước mắt đối với ta mà nói, trọng yếu nhất vẫn là tranh thủ đạt được quán quân của Tây Bắc ngũ quốc thi đấu, cho nên hai ngày này ta cũng phải chuẩn bị, không có nhiều thời gian lãng phí với hắn.
- Nói như vậy, thì tiện nghi tiểu tử này rồi, lại để cho hắn sống thêm vài ngày.
Tần Phấn cắn răng.
Hắn hận không thể hiện tại liền chứng kiến Tần Trần không may.
- Tiện nghi hắn?
Tần Phong cười dữ tợn.
- Phấn đệ không cần phiền muộn, mà nên cao hứng, nếu như Tần Trần kia tiếp nhận khiêu chiến, ở trong vương đô, có lẽ ta chỉ đánh hắn thành phế nhân, đời này sinh hoạt không cách nào tự gánh vác mà thôi, nhưng bây giờ hắn không tiếp nhận khiêu chiến, mà đến Huyết Linh Trì, ha ha, trong Yêu Tổ Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng có thể, ví dụ như... bị yêu thú giết, đến lúc đó, cũng không có người sẽ nói cái gì.
- Ha ha, tốt, cái này hay.
Tần Phấn hưng phấn vỗ đùi.
- Đại ca, ta liền đợi tin tức tốt của ngươi.
- Ha ha ha.
Trong phòng, mẫu tử Triệu Phượng đều nở nụ cười âm hiểm.
Nơi hẻo lánh, một con Hắc Miêu hoảng sợ đến thân thể run rẩy, nó biết mỗi khi chủ nhân cười như vậy, sẽ có sự tình tàn nhẫn sắp xảy ra.
Kế tiếp hai ngày, vương đô cực kỳ bình tĩnh.
Vô luận Tần gia, Thiên Tinh Học Viện hay Khang vương phủ, đều lâm vào yên tĩnh, phảng phất như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Hai ngày này, Tần Trần vẫn bế quan khổ tu.
Vừa mới đột phá Địa cấp, vẫn cần củng cố thoáng một phát.
Trong lúc này, Lâm Thiên, Trương Anh cùng với Tần Dĩnh đều đã tới Tần Trần, sau khi biết Tần Trần không có việc gì, tất cả đều thở dài một hơi.
Biết Tần Trần bận rộn, bọn hắn cũng không quấy rầy, rất nhanh liền rời đi rồi.
Cứ như vậy, hai ngày trong nháy mắt trôi qua.
Cuối cùng đã tới thời điểm tiến về Huyết Linh Trì.
- Đông đông đông!
Sáng sớm, cửa nhà Tần Trần đã bị người gõ vang.
Mở cửa, chỉ thấy một đội tướng sĩ mặc áo giáp đứng ở cửa ra vào.
- Ta chính là Cấm Vệ Quân Phó thống lĩnh Cương Liệt, vâng lệnh Linh Vũ Vương đại nhân, đến đây tiếp các hạ đến hoàng cung.
Người đầu lĩnh mặc thiết giáp, có một loại khí chất thiết huyết chỉ quân nhân mới có.
- Trần Nhi, một đường cẩn thận.
Tần Nguyệt Trì đã sớm chuẩn bị xong đồ đạc, lúc này đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt quan tâm, nhịn không được ôm Tần Trần vào trong ngực.
Cảm thụ được mẫu thân lo lắng, hốc mắt Tần Trần đỏ lên:
- Mẫu thân yên tâm, hài nhi không có việc gì.
- Tả Lập thống lĩnh, thời gian ta không ở đây, mong ngươi thủ hộ một chút.
Tần Trần sợ mình đi rồi, mẫu thân sẽ bị Triệu Phượng hãm hại, nhịn không được phân phó.
- Trần thiếu yên tâm, chỉ cần có Tả Lập ta ở đây, Tần tiểu thư tuyệt đối sẽ không thiếu một sợi lông.
Ánh mắt Tả Lập kiên định.
- Tốt, đến lúc đó ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Tần Trần trịnh trọng nói.
Những ngày này Tả Lập biểu hiện, hắn đều nhìn ở trong mắt, nếu như người này thật trung thành và tận tâm, mình cũng không ngại giúp hắn một tay, dù sao ở trong rất nhiều võ giả Thiên cấp, thiên phú của Tả Lập cũng không tính tệ.