Vũ Thần Chúa Tể

Chương 146: Phải có lòng tin

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha.

Tần Trần cười nhạt, thu hồi những vật này, chợt cười lạnh nói:

- Ngươi tính toán hay lắm, những vật này, dù ngươi không lấy ra, cũng thuộc về chiến lợi phẩm của ta, cầm đồ đạc của ta đến chuộc ngươi, ngươi cảm thấy hợp lý sao?

- À?

Liên Bằng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tần Trần vô sỉ như vậy.

Bất quá được Liên Bằng nhắc nhở, trong nội tâm Tần Trần cũng khẽ động.

Liên Bằng và Cát Châu cùng hắn không có thâm cừu đại hận gì, ở trong vương đô, hắn cũng không thể trực tiếp giết hai người này đi.

Dù sao thế lực của Cát gia và Bạch Kiếm Môn rất lớn, nếu như hắn giết hai người, Cát gia và Bạch Kiếm Môn nổi điên, mình là hoàn toàn không sợ, nhưng mẫu thân sẽ rất nguy hiểm.

- Muốn sống, cũng không phải không được, rất đơn giản, đưa tiền đây chuộc.

- Ngươi muốn bao nhiêu...

Liên Bằng thở dài một hơi.

Chỉ cần có thể dùng tiền mua, thì không coi là vấn đề, so sánh với tánh mạng, tiền tài là cái gì? Bạch Kiếm Môn gia đại nghiệp đại, một chút tài vật ấy vẫn lấy ra được.

- Ân, cũng không nhiều, 500 vạn!

Tần Trần suy nghĩ một chút nói.

- Cái gì?

Khuôn mặt vốn nhẹ nhõm của Liên Bằng lập tức vỡ nồi, tròng mắt trừng tròn xoe.

Đậu xanh rau má, 500 vạn, sao ngươi không đi cướp?

Biết 500 vạn là cái khái niệm gì không? Bạch Kiếm Môn có tiền, nhưng 500 vạn, cơ hồ tương đương với Bạch Kiếm Môn mấy năm thu nhập.

Cái giá này, cũng quá độc ác rồi.

- Tần Trần, trên người của ta sao có thể có nhiều tiền như vậy, đánh chết ta cũng không có ah, hơn nữa ta cũng không đáng nhiều tiền như vậy.

Liên Bằng quả thực muốn khóc.

- Không nên xem nhẹ mình, ngươi là Thiếu chủ Bạch Kiếm Môn, nghe nói Bạch Kiếm Môn ngươi là thế lực tông môn số một của Đại Tề quốc, ngươi thân là Thiếu chủ Bạch Kiếm Môn, tương lai sẽ kế thừa Bạch Kiếm Môn, đường đường Môn chủ Bạch Kiếm Môn tương lai, 500 vạn ngân tệ, cũng không coi vào đâu.

Tần Trần an ủi.

- PHỐC!

Liên Bằng phun ra một ngụm lão huyết, nước mắt lưng tròng.

Đại ca, ngươi đây là an ủi ta, hay đang tại tổn hại ta? Nếu để cho phụ thân biết hắn ở bên ngoài thiếu 500 vạn, không cần Tần Trần động thủ, phụ thân cũng sẽ đánh chết hắn.

- Trần thiếu, Trần ca, Trần gia... Trên người của ta thật không có nhiều tiền như vậy!

- Không cần ngươi đưa bây giờ, như vậy đi, ngươi trước ghi cái phiếu nợ, đến lúc đó ta tự mình đi lấy...

Tần Trần không biết từ nơi nào mang giấy bút tới, nhanh chóng viết xuống một phiếu nợ, đưa tới trước mặt Liên Bằng.

- Đây, ký tên điểm chỉ đi.

Lúc này Liên Bằng còn có thể có biện pháp nào, nhìn con số 500 vạn kia, nước mắt lưng tròng ký xuống.

- Cát Châu, ngươi thân là con trai trưởng Cát gia, nếu giá trị của ngươi nhỏ, chẳng phải không nể mặt ngươi sao? Như vậy đi, ngươi cũng giống như Liên Bằng, 500 vạn nha.

Viết xuống một phiếu nợ khác, Tần Trần đi tới trước mặt Cát Châu.

- Ta...

Cát Châu lộ ra dáng tươi cười còn khó coi hơn khóc:

- Ta làm sao có thể so được với Liên thiếu môn chủ.

500 vạn ah, lão tía không đánh chết hắn mới lạ.

- Ài, ngươi quá coi thường ngươi rồi.

Tần Trần nhịn không được lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, khích lệ nói:

- Ngươi là con trai trưởng của Cát gia, gia chủ Cát gia tương lai, Cát gia là đại hào phú của Đại Tề quốc, sinh ý trải rộng cả nước, thịnh vượng giàu có, nếu như giá trị của ngươi không bằng Liên Bằng, chẳng phải nói Cát gia không bằng Bạch Kiếm Môn sao? Rất tổn hại uy nghiêm của Cát gia ngươi nha, 500 vạn cũng không nhiều lắm, ngươi phải có lòng tin với mình!

Có lòng tin muội muội ngươi ah, căn bản không phải chuyện như vậy nha!

Trong nội tâm Cát Châu kêu rên, nhưng lúc này hắn căn bản không có biện pháp, chỉ phải khuất nhục ký tên.

- Về phần các ngươi... Một ít tiểu nhân vật, coi như xong, giao hết bảo vật trên người là được.

Vơ vét sạch tài vật trên người Cát Châu, Hứa chấp sự… Tần Trần cảm thấy mỹ mãn, nghênh ngang rời đi

Nhìn Tần Trần nghênh ngang rời đi, đám người Cát Châu qua cả buổi, lúc này mới tỉnh hồn, ủ dột đứng lên.

- Thiếu... Thiếu gia, chúng ta có báo quan hay không?

Một hộ vệ không có mắt đi tới.

- Báo con em ngươi!

Một cước đạp bay hộ vệ kia ra ngoài, Cát Châu tức giận đến toàn thân run rẩy, thật là đầu heo, loại chuyện này báo quan hữu dụng sao? Là ngại thiếu gia ngươi mất mặt chưa đủ, muốn toàn bộ vương đô đều biết sao?

- Tần Trần kia cũng quá ghê tởm, tức chết ta rồi.

Một bên khác, Liên Bằng cũng được nâng lên, khuôn mặt thê thảm, mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.

- Thiếu môn chủ, không bằng chúng ta thông tri môn chủ, để cho hắn phái cao thủ đến, báo thù thay thiếu môn chủ.

Một võ giả Bạch Kiếm Môn đề nghị.

- BA~!

Tiếng bạt tai vang lên.

- Thông tri môn chủ, ngươi là óc heo hả? Lần này ta thật vất vả mới để phụ thân đáp ứng ta đến vương đô một chuyến, nếu như việc này bị hắn biết, về sau ta đừng hòng rời Bạch Kiếm Môn nửa bước, ngươi đây là giúp ta hay hố ta?

- Thế nhưng thiếu gia viết xuống phiếu nợ, nếu như Tần Trần kia tìm tới cửa, môn chủ đại nhân vẫn sẽ biết.

Võ giả kia ủy khuất bụm mặt.

- Tìm tới cửa? Hắn có bản lĩnh cứ tới.

Liên Bằng cười lạnh:

- Muốn từ trong tay Bạch Kiếm Môn ta đòi tiền, cũng không phải sự tình dễ dàng như vậy, nếu hắn thật dám đi Bạch Kiếm Môn, vậy thì có đến mà không có về.

Hắn cười lạnh, tác động đến miệng vết thương, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.

Cát Châu cũng cười lạnh.

Cái gọi là phiếu nợ, căn bản không tính là gì, Tần Trần không đến còn may, thật dám đến Cát gia, thì đợi chết đi.

Hai người lại hùng hùng hổ hổ nói vài câu, cuối cùng phiền muộn mỗi người đi một ngả.

Tần Trần trở lại phủ đệ, không sai biệt lắm đã sắp đêm khuya rồi.

Tả Lập còn rất nghiêm túc canh giữ ở ngoài phủ đệ, nhìn thấy Tần Trần trở về, mới thở dài một hơi.

- Trần thiếu, ngươi cuối cùng trở về rồi.

Tả Lập cung kính hành lễ.

- Tả Thống lĩnh quá khách khí, hôm nay trong nhà không có việc gì chứ?

- Không có việc gì, chỉ là lúc chiều đến vài người không biết điều, bất quá bị ta đuổi trở về rồi, không có quấy rầy đến Tần tiểu thư.

Tả Lập cười cười.

- Vậy thì cảm ơn Tả Thống lĩnh.

- Trần thiếu quá khách khí, nhanh về a, bằng không Tần tiểu thư sẽ lo lắng.

Tả Lập cười nói.

Nhìn Tần Trần đi vào phủ đệ, Tả Lập quay người ra lệnh cho thủ hạ:

- Các huynh đệ, đều lên tinh thần cho ta, buổi tối thời điểm tuần tra phải xem thật kỹ.

- Vâng, Tả Thống lĩnh.

Biết được Tả Lập đột phá Thiên cấp, đám Thành Vệ Quân dưới tay hắn cũng lên nhiệt tình, hào hứng bừng bừng.

Lúc này còn không biểu hiện, còn đợi tới khi nào?

Một khi Tả Thống lĩnh lên chức, khẳng định không thiếu được chỗ tốt của bọn hắn.

Nhìn thủ hạ rời đi, Tả Lập lại nhìn bóng lưng của Tần Trần, trong nội tâm có chút nghi hoặc:

- Một ngày không thấy, khí thế trên người Trần thiếu tựa hồ càng thêm đáng sợ, ở trước mặt hắn, ta lại có cảm giác thở không nổi, kỳ quái!

Tả Lập lắc đầu, quay người rời đi.

Trong phủ đệ.

Thấy Tần Trần hôm nay muộn như vậy mới về, Tần Nguyệt Trì lại lo lắng một ngày, sau khi oán trách vài câu, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ.

- Trần Nhi, con... con lại đột phá?

Vẻ mặt Tần Nguyệt Trì khiếp sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️