Vũ Thần Chúa Tể

Chương 145: Hủy khuôn mặt

Chương Trước Chương Tiếp

Làm sao lại như vậy?

Hứa chấp sự giật mình, điên cuồng hét lên lần nữa:

- Đoạn cho ta.

Lúc này đây, sắc mặt hắn đỏ lên, sử dụng toàn bộ lực lượng ra.

Nhưng trường kiếm vẫn không chút sứt mẻ.

Hắn tựa như một con kiến càng lay cây, mặc cho dùng sức như thế nào, trường kiếm trong tay vẫn không nhúc nhích.

- Đáng giận, chết cho ta!

Hứa chấp sự điên cuồng hét lên một tiếng, vứt bỏ trường kiếm, hai tay tạo thành chộp, đánh về phía Tần Trần.

Ầm ầm!

Lực lượng khủng bố giống như đại dương mênh mông, nuốt hết Tần Trần.

- Tốt!

Liên Bằng vốn lộ vẻ hoảng sợ, đột nhiên mặt lộ vẻ cuồng hỉ.

Chỉ là hắn con chưa vui vẻ xong, chỉ nghe Hứa chấp sự hét thảm một tiếng:

- Ah!

Trong lực lượng cuồng bạo, đột nhiên đá ra một cái chân, lập tức đá vào hạ bộ của Hứa chấp sự, chỉ nghe phù một tiếng, thanh âm như trứng gà vỡ vụn vang lên, Hứa chấp sự bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp té ngã trên đất, cả người cuộn lại thành con tôm luộc, thống khổ kêu rên.

Hai tay của hắn bụm lấy hạ bộ, vẻ mặt nhăn nhó, tiếng kêu thảm thiết kia để cho tất cả nam nhân đều phát lạnh, nhịn không được sợ hãi.

Ngắm nhìn bốn phía, toàn bộ hẻm nhỏ ngoại trừ Cát Châu và Liên Bằng, đã không có người khác đứng nữa rồi.

- Tại sao... Tại sao có thể như vậy?

Hai người thì thào, không thể tin được mình nhìn thấy trước mắt.

Tần Trần này không phải mới từ Thiên Tinh Học Viện tốt nghiệp sao? Không phải chỉ là võ giả Nhân cấp sao? Không phải ngay cả Tần Phong khiêu chiến cũng không dám tiếp nhận sao?

Sao đột nhiên trong lúc đó...

Hai người chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ, hoàn toàn không phải như mình nghĩ.

Sau đó bọn hắn cảm nhận được, một ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người mình, ngẩng đầu nhìn lên, liền chứng kiến ánh mắt sâm lãnh của Tần Trần trông lại, lập tức dọa đến toàn thân run lên, ngay cả đứng cũng không vững.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì...

Liên Bằng và Cát Châu kinh hãi, không còn hung hăng càn quấy như lúc trước.

- Ngươi nói ta muốn làm gì? Hai người các ngươi dẫn người vây quanh ta ở chỗ này, thậm chí còn muốn đánh ta một trận, hiện tại ngươi cảm thấy ta muốn làm gì?

Tần Trần chậm rãi đi về phía trước, cười lạnh nói.

- Ngươi... Ngươi đứng lại cho ta, ngươi biết ta là ai không, ta là đệ tử dòng chính của Cát gia, nếu ngươi động ta, Cát gia nhất định sẽ không tha cho ngươi, bây giờ ngươi bị Tần gia trục xuất, đã bản thân khó bảo toàn, lại đắc tội Cát gia ta, hoàn cảnh nhất định sẽ càng thêm nguy hiểm.

Cát Châu vội vàng nói.

- Đúng vậy, Tần Trần, ngươi đừng hồ đồ, ta là Thiếu chủ Bạch Kiếm Môn, nếu ngươi động ta, Bạch Kiếm Môn nổi giận, hậu quả là rất nghiêm trọng.

Liên Bằng cũng ngoài mạnh trong yếu, tăng thêm lòng dũng cảm cho mình nói.

- Uy hiếp ta? Tần Trần ta là loại người sẽ bị uy hiếp sao?

Tần Trần cười cười, ánh mắt phát lạnh.

- Ngươi...

Liên Bằng và Cát Châu bị dọa đến hồn phi phách tán, liếc nhau, sau đó quay người bỏ chạy.

- Vèo!

- Vèo!

Sắc mặt hai người đỏ lên, sử dụng toàn bộ lực lượng, hận không thể lập tức lao ra hẻm nhỏ, chạy đến trên đường lớn.

Chỉ cần tới đường cái, tốt xấu gì ở đây cũng là khu náo nhiệt của vương đô, Tần Trần không thể ở trước mặt mọi người động thủ với bọn họ a?

- Cái này...

Thấy hai người nhanh chân bỏ chạy, Tần Trần sững sờ.

Cát Châu và Liên Bằng kia dầu gì cũng là thiên tài nổi danh Đại Tề quốc, hai mươi tuổi Địa trung cấp kỳ, lại không đánh mà chạy.

- Chạy được sao?

Im lặng lắc đầu, thân hình Tần Trần nhoáng một cái, đột nhiên biến mất tại nguyên chỗ, sau một khắc, bỗng nhiên đi tới bên người Cát Châu và Liên Bằng.

- Má ơi!

Cát Châu và Liên Bằng đang chạy như điên thấy thế, bị dọa đến hồn vía lên mây, sao tốc độ của tiểu tử này nhanh như vậy?

Sau đó chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đánh úp lại, bang bang, sau lưng hai người đau nhức kịch liệt, ngã xuống đất, mặt mũi tràn đầy là máu.

- Tần Trần, nơi này là vương đô, chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm luật pháp của Đại Tề quốc sao?

Cát Châu giãy dụa bò lên, sợ hãi quát, vì ngã rụng răng, nên lời nói đã không rõ ràng rồi.

- Ha ha, đánh các ngươi một trận lại có thể thế nào? Chẳng lẽ quốc quân của Đại Tề quốc còn có thể giết ta sao? Huống chi, đây là các ngươi xuất thủ trước, ta chỉ là bị ép tự vệ, muốn trừng phạt, cũng chỉ là trừng phạt các ngươi?

Tần Trần nở nụ cười, vừa rồi hai gia hỏa kia là rất hung hăng càn quấy nha.

Tần Trần cười, Cát Châu và Liên Bằng lại muốn khóc.

Trước kia bọn hắn không chút sợ hãi, không nghĩ tới báo ứng đến nhanh như vậy.

Nếu như Tần Trần thật hung hăng đánh bọn chúng một chầu, thì coi như bọn hắn bẩm báo lên triều đình, cũng sẽ không có kết quả gì.

Hơn nữa bất luận là bọn hắn động thủ trước, hay Tần Trần được Khang vương gia và viện trưởng Thiên Tinh Học Viện coi trọng, đối phương cũng sẽ không có chuyện gì.

Đang nghĩ ngợi.

- Phanh!

Tần Trần đá vào mặt Liên Bằng một cước, mặt của hắn lập tức cày đất, máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

- Mặt của ta...

Liên Bằng khóc không ra nước mắt.

Lần này, khuôn mặt của hắn xem như hủy, về sau còn làm sao gặp người.

- Răng rắc!

Không có thời gian để cho hắn cảm thấy khổ sở, một chân của Tần Trần lại dẫm nửa bên mặt khác.

- Muốn ra tay với ta, phải cân nhắc đến hậu quả...

Hơi dùng lực, nửa bên mặt của Liên Bằng lún xuống đất, thần sắc Tần Trần lạnh lùng nói.

Mình không rảnh để ý Tần Phong khiêu chiến, nhưng người khác tìm tới tận cửa, vậy đừng trách hắn không lưu tình.

Nếu không phải lúc trước hắn vừa đột phá, nhiều người như vậy vây quanh, nói không chừng nằm trên đất chính là hắn rồi.

Đến lúc đó kết quả của hắn, sẽ không tốt hơn Liên Bằng bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, hàn ý trong mắt Tần Trần càng lớn, một cỗ sát khí từ trên người hắn tràn ra.

Mình chỉ muốn bình bình đạm đạm tu luyện, an an ổn ổn sống, đợi đến lúc thực lực đầy đủ, lại đi tìm Thượng Quan Hi Nhi và Phong Thiểu Vũ báo thù, vì cái gì luôn có nhiều tôm tép nhãi nhép đến ảnh hưởng mình như vậy?

- Chậm đã, Tần Trần... khoan động thủ đã...

Cảm nhận được sát ý trên người Tần Trần, Liên Bằng bị dọa đến thiếu chút nữa tiểu trong quần.

Hắn không chút hoài nghi, nếu mình không cầu xin, Tần Trần ở dưới tức giận sẽ lập tức giết mình.

- Tần Trần, ngươi giết ta cũng không có tác dụng gì, giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận, có chuyện gì từ từ thương lượng!

Liên Bằng lộ vẻ sợ hãi.

Cho đến lúc này, hắn mới đột nhiên nhớ tới, mình khiêu khích đến tột cùng là nhân vật gì.

Đây chính là gia hỏa ở kỳ thi cuối năm, trực tiếp phế bỏ Tần gia Tần Phấn, trừ đó ra, hắn còn ở thời điểm tỷ thí, đánh công tử Lý Thanh Phong của Vũ An Hầu một trận.

Đáng sợ hơn là, Tần gia quản gia Tần Dũng liên hợp sát thủ của Ảnh Sát Lâu ám sát, kết quả ngày hôm sau tất cả đều chết bất đắc kỳ tử, không một cái may mắn sống sót.

Loại ngoan nhân này, ngay cả nhị ca của mình cũng dám phế, còn có chuyện gì không làm được?

- Ah? Ngươi đã động thủ với ta, còn thương lượng thế nào?

Tần Trần cười lạnh.

- Ta... Ta...

Toàn thân Liên Bằng run rẩy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời, vội vàng từ trên người lấy ra các loại đồ đạc.

- Ta lấy những vật này đến chuộc mạng.

- Những vật này?

Tần Trần quét qua, đều là một ít ngân phiếu gì đấy, thô sơ giản lược đoán chừng, giá trị hơn mười vạn ngân tệ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️