- Vâng, thiếu gia!
- Vâng, thiếu môn chủ!
Sáu bảy hộ vệ tiến lên, vây Tần Trần ở giữa.
- Các ngươi cẩn thận một chút, người này cũng có chút năng lực, nhìn cho kỹ, đừng để hắn chạy thoát.
Cát Châu nhắc nhở.
Lần trước ở Tụ Bảo lâu, Tần Trần một cước đá bay hắn ra ngoài, hắn chính là võ giả Địa cấp trung kỳ, biết Tần Trần không thể dùng tuổi để luận, liền lên tiếng nhắc nhở.
- Khà khà, thiếu gia, ngươi cứ yên tâm, chỉ là một thằng nhãi mà thôi, có chúng ta ở đây, tiểu tử này cho dù là chắp cánh cũng không bay đi được.
Một đại hán khôi ngô vặn vặn quyền đầu, cười nói dữ tợn.
Nói đùa à, bọn họ có nhiều người như vậy, nếu để một thiếu niên trốn thoát, sau này còn lăn lộn thế nào?
- Cát huynh, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, Tần Phong hôm nay đã mắng thành như vậy, tiểu tử này cũng không dám xuất hiện, vậy thì có thể có bản sự gì chứ? Thực sự có năng lực thì đã không đến nỗi ngay cả khiêu chiến của Tần Phong cũng không dám tiếp.
Liên Bằng lấy ra quạt xếp, không ngờ lại đứng quạt.
Hắn đã có thể đoán trước được kết cục thê lương của Tần Trần.
Cát Châu ngẩn ra, cũng cảm thấy thấy mình cẩn thận quá rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu Tần Trần thực sự có năng lực, sao lại ngay cả khiêu chiến của Tần Phong hôm nay cũng không dám nhận?
Phải biết rằng, Tần Phong đã hạ cuồng ngôn, chấp Tần Trần hai tay.
Dưới loại tình huống này, Tần Trần còn không dám xuất hiện, chạy ra ngoài trốn cả một ngày, có thể thấy được người này rốt cuộc là nhát gan cỡ nào.
- Ha ha, là ta nghĩ nhiều rồi, có điều cũng phải chú ý một chút, nếu để tiểu tử này chạy mất, vậy thì rất thiệt thòi, con mồi như vậy có thế nào cũng phải vờn chơi một chút mới đúng.
Cát Châu cũng bật cười.
Lần trước mình sở dĩ bị Tần Trần đá bay, chắc là do mình quá lơ là, không chuẩn bị.
- mấy người Các ngươi quan sát chung quanh, để ta đánh ngã tiểu tử này trước đã.
Một tiếng hừ lạnh truyền ra, đại hán khôi ngô đó đi ra, là đội trưởng hộ vệ trong mấy hộ vệ này của Cát gia, bàn tay hắn giống như quạt hương bồ, một quyền đánh tới Tần Trần.
Ầm!
Kình khí thổi quét, không khí nổ tung.
Vừa ra tay đã thể hiện ra tu vi cực kỳ khủng bố, không ngờ là võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong!
Người này có thể làm đội trưởng hộ vệ của Cát gia, năng lực tất không tầm thường, cơ nhục cả người gồ lên, nhìn một cái là biết có lực lượng lớn.
Lại thêm tu vi Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, một quyền một quyền này, võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong khác cũng không thể dễ dàng đỡ được.
- Không ngờ thực sự dám động thủ, quả thực là muốn chết.
Đồng tử Tần Trần co rút lại.
Không ngờ nhóm người này nói động thủ là động thủ, hơn nữa còn ngang nhiên ở vương đô như vậy, không thèm che giấu, chẳng lẽ thực sự không sợ luật pháp của Đại Tề quốc chế tài sao?
Võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, đó cơ hồ là tương xứng với Tần Dũng, nếu đổi lại là mấy ngày trước, Tần Trần cho dù có thể khống chế được đối phương cũng phải hao phí không ít tinh lực, nhưng hôm nay có đột phá cực lớn ở Đan các, lực lượng nhục thân đạt tới năm mươi mã lực, tu vi lại đột phá Địa cấp, một Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong thì không đáng là gì.
Cười Lạnh lùng, bước chân Tần Trần không động, cũng một quyền nhẹ nhàng đánh tới.
- Ha ha, người này không phải muốn chết chứ?
- một thân tu vi đạt tới Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong của Quang ca, tu luyện còn là Cuồng Sư Nộ Quyền Huyền cấp hạ phẩm, lần trước một võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong đối quyền với Quang ca, kết quả bị một quyền đánh nát cánh tay, tiểu tử này không ngờ lại muốn đói quyền với Quang ca, thế không phải là không biết tự lượng sức mình sao!
- Ha ha ha, nghe nói tiểu tử này là đứng đầu cuộc thi cuối năm của Thiên Tinh học viện, có thể là được thổi phồng rồi, không biết cân lượng của mình sao!
Thấy Tần Trần cũng vung quyền, một đám hộ vệ và cao thủ chung quanh đều cười nhạo.
Luận về uy lực của quyền đầu, trong nhiều người như vậy, Quang ca cơ hồ là mạnh nhất, ngay cả bọn họ chống lại Quang ca cũng đều phải nhượng bộ lui binh, Tần Trần là một tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi cũng dám lấy cứng chọi cứng, quả thực là người không biết không sợ!
Mọi người đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tiếp theo, nhất định là tiểu tử này bị Quang ca đập cho xương cốt vỡ vụn, nằm trên mặt đất giống như một con chó.
Trong tiếng cười to của Mọi người, quyền đầu của Tần Trần và quyền đầu của Quang ca cuối cùng cũng va chạm với nhau.
Bùm!
Tiếng nổ giống như là núi chạm núi truyền đến.
Quang cađó vốn cũng có suy nghĩ như mọi người, trên mặt mang theo nụ cười ác độc, thậm chí nghĩ phải chăng nên thu lại một chút lực, dù sao Tần Trần cũng là tôn tử của Định Võ Vương, cho dù là muốn vỗ mông của Cát Châu thiếu gia thì cũng không thể một quyền đánh chết tôn tử của Định Võ Vương được.
Mà khi quyền đầu của hai người sắp va chạm, sắc mặt Quang ca lại đột nhiên thay đổi.
- A!
Tiếng hô giống như lợn bị chọc tiết vang lên trong ngõ nhỏ.
Chỉ thấy vẻ mặt Quang ca vặn vẹo, ngũ quan trong nháy mắt dúm lại với nhau, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, cả cánh tay của Quang ca giống bị vặn lại như bánh quai chèo, cũng đồng thời bay ngược ra sau, nện lên vách tường phía sau, cơ hồ là đâm cho vách tường đó thủng một lỗ to, miệng phun bọt máu.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như cõi chết!
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.
Hoàn toàn bị dọa tới choáng váng.
Sao lại thế này?
Kịch bản không phải là Tần Trần bị một quyền đánh nát cánh tay, bay ngược ra sau ư, sao giờ lại hoàn toàn ngược lại?
Vẻ mặt Cát Châu và Liên Bằng đờ đẫn, thậm chí ngay cả quạt xếp trong tay rơi xuống đất cũng không biết.
Ai có thể nói với hắn, rốt cuộcđã phát sinh chuyện gì không?
- Quang. . . Quang ca. . .
- Ngươi không sao chứ?
Một lúc sau, mấy hộ vệ lúc này mới có phản ứng, một người trong đó vội vàng lao lên đỡ Quang ca dậy.
- cẩn thận một chút.
Quang ca đautới răng va vào nhau cầm cập, mặt tái đi, không ngừng hít hà.
Một quyền này, cánh tay phải của hắn xem như đã bị phế rồi, cho dù sau nàycó hồi phục, cũng rất khó có lại tu vi trước kia, đối phương xuất thủ quả thực quá độc ác.
- Đáng giận.
Mặt hắn vặn vẹo, trong mắt tràn ngập cừu hận.
Tần Trần cũng bị một quyền này của mình khiến cho kinh sợ, uy lực của Bất Diệt Thánh Thể thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn, một quyền này đánh xuống, thân thể hắn không ngờ không phải chịu chút tổn thương nào.
- Hai người các ngươi là muốn giáo huấn ta à?
Tạm thời không có thời gian để quan sát tình trạng thân thể, bước một bước về phía trước, Tần Trần nhìn chằm chằm Cát Châu và Liên Bằng.
Hai người sắc mặt trắng bệch, liên tục rút lui, thiếu chút nữa thì nện mông xuống đất.
Nhưng sau khi có phản ứng, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ giận dữ.
Bên mình nhiều người như vậy, bọn họ lại bị một mình Tần Trần dọa cho thành thế này, nếu truyền ra, bảo họ sau này còn lăn lộn thế nào ở vương đô nữa?
- Lên cho ta, cùng lên cho hắn một bài học.
Vung tay lên, Cát Châu giận dữ hét.
- Đúng, cùng tiến lên.
Liên Bằng cũng giận dữ quát to một tiếng:
- Hứa chấp sự, đừng lưu thủ.
- Bên chúng ta có nhiều người như vậy, một tiểu tử như hắn có thể làm được gì chứ.
- Cùng tiến lên, xem hắn còn năng lực gì.
Các võ giả Còn lại liên tục gầm lên, trong nháy mắt đều lao tới.
Keng keng keng!
Thậm chí một số võ giả rút chiến đao bên hông ra, từng đạo đao khí giống như sóng to thổi quét mà đến.
Ầm!
Trong đó đáng sợ nhất, là một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh.
Người này mày kiếm mắt sáng, khí thế bất phàm, đứng sau đám người, không lập tức xuất thủ, mà là phóng thích ra khí tức khủng bố.