Ánh mắt Tiêu Nhã cũng vội vàng nhìn theo, lập tức khóe mắt giật giật, chỉ thấy trong phòng tu luyện trên mặt đất khắp nơi đều là những vết máu kinh người, căn bản không nhìn ra bộ dạng trước kia.
Rốt cuộc là trải qua tàn phá như thế nào mới tạo thành cảnh tượng như vậy?
Hít một hơi lạnh, trong lòng Tiêu Nhã và Lưu Quang run rẩy.
- Trần thiếu, ta lập tức đi chuẩn bị.
Ngữ khí của Lưu Quang đầy ngưng trọng, lập tức chạy ra đi chuẩn bị.
- Tiêu Nhã các chủ, xin lỗi vì đã làm bẩn phòng tu luyện của đem ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Tần Trần lại nhìn người mình, không nhịn được liền cười khổ.
Bất Diệt Thánh Thể quá khủng bố, quá trình tu luyện cơ hồ là xé rách toàn bộ da thịt và huyết nhục trên thân thể hắn, khiến cho trong phòng tu luyện khắp nơi đều là vết máu.
- Trần thiếu, ta hiện tại cuối cùng cũng biết, vì sao ngươi có thể đạt được thứ hạng đầu trong cuộc thi cuối năm của học viện Thiên Tinh.
Tiêu Nhã nhìn Tần Trần, trong ánh mắt lấp lánh hào quang xưa nay chưa từng có.
Lúc này, nàng ta mới minh bạch, vì sao Tần Trần còn trẻ như vậy đã có thành tựu như thế.
Tất cả những điều này đều là không dễ dàng gì, mà là phải trải qua thống khổ người thường khó có thể tưởng tượng, trong cỗ thân thể không được tính là quá cường tráng này, rốt cuộc ẩn tàng lực lượng kinh người cỡ nào?
Không bao lâu sau, Lưu Quang chuẩn bị xong quần áo và nước để tắm rửa.
Sau khi Tần Trần tắm rửa xong, da thịt vốn vết thương chi chít, nhìn ghê cả người không ngờ trở nên bóng loáng như ngọc, không một vết sẹo.
Toàn bộ thân thể giống như là ngọc thạch, tràn ngập cảm giác lực lượng, không có một chút tỳ vết nào.
Thay quần áo mới, lại nhìn thấy Tần Trần, ánh mắt Tiêu Nhã và Lưu Quang đều trở nên sửng sốt.
Lưu Quang chính là võ giả Thiên cấp cấp ba, Tiêu Nhã lại là cường giả Huyền cấp cấp bốn, vừa rồi Tần Trần cả người loang lổ vết máu nên không nhìn ra, hiện tại sau khi tắm xong, lập tức liền phát hiện, khí chất cả người Tần Trần đã hoàn toàn bất đồng với lúc buổi sáng.
Đây tuyệt đối là hiện tượng có đột phá trọng yếu mới sinh ra.
Trong thời gian một ngày Ngắn ngủi, tu vi của Tần Trần không ngờ đề thăng nhiều như vậy?
Hai người đều cảm thấy hoảng sợ.
Sau khi thương thảo một chút chuyện đem bán Chân Khí Đan nhị phẩm, Tần Trần lúc này mới rời khỏi Đan các.
Lúc này, sắc trời đã muộn.
Tần Trần đi trên đường, tâm tình sung sướng.
Không thể không nói, chuyến đi tới Đan các lần này thực sự rất đáng.
Bất Diệt Thánh Thể đột phá một trọng, nhục thân tiến mạnh, đồng thời tu vi cũng đột phá Địa cấp, năng lực tự bảo vệ mình đã đề thăng một cấp bậc.
Bằng vào tu vi hiện tại của hắn, võ giả như Tần Dũng mà còn dám ám sát hắn, không cần dùng thủ đoạn gì cũng có thể nghiền ép đối phương.
- Hơn nữa lực lượng nhục thân hiện tại đã đạt tới năm mươi mã lực, nếu còn tiến vào Huyết Linh Trì đó liệu sẽ có thể cường đại hơn hay không?
Tần Trần không nhịn được mà đầy chờ mong.
Trên đường Tần Trần trở về, ở bên kia đường, Cát Châu và Liên Bằng đang vẻ mặt buồn bực đi tới.
Sau lưng bọn họ còn có mấy hộ vệ đi theo.
- Cát huynh, không ngờ Tần Trần đó lại là một kẻ nhát gan như vậy, chúng ta ở trên Sinh Tử đài đợi hắn cả một ngày, không ngờ ngay cả bóng người cũng không thấy.
- Đúng vậy, quả thực ta tức chết ta mà, vốn ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng Tần Trần bị Tần Phong hung hăng giáo huấn một trận, không ngờ không công cả một ngày, phơi nắng cũng phơi nắng đến chết rồi.
- tiểu tử đáng giận, lần trước ở Tụ Bảo lâu khiến chúng ta mất mặt như vậy, nếu không phải có nhiều thế lực chú ý, không thể tùy tiện động thủ, ta kiểu gì cũng cho hắn một bài học thật đau rồi.
- Nói đến cũng kỳ quái, nhân vật như Tả Lập Phó Thống lĩnh, sao lại quan tâm tới tiểu tử này như vậy? Nghe người trở về nói, Tả Lập đã đột phá Thiên cấp, cường giả như vậy cho dù là ở vương đô cũng được tính là nhân vật số một, sao lại để ý tới một xú tiểu tử đã bị Tần gia trục xuất?
- Không rõ, không rõ!
Liên Bằng và Cát Châu đi trên đường, liên tục lắc đầu, vô cùng buồn bực.
Ban ngày Hôm nay, nhóm người bọn họ ở trên Sinh Tử đài đợi nửa ngày, vốn tưởng rằng sau khi Tần Phong tuyên bố khắp nơi, Tần Trần sẽ không nhịn được mà xuất hiện.
Ai ngờ đợi tới tận tối, nửa cái bóng của Tần Trần cũng không thấy.
Những người chuẩn bị xem náo nhiệt như bọn họ đợi phí công cả ngày, tức giận đến tóc dựng đứng, miệng sùi bọt mép.
- Ồ!
Đột nhiên, Liên Bằng ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người trong ngõ nhỏ, đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô.
- Cát huynh, ngươi mau nhìn kìa, tên gia hỏa đó không phải chính là Tần Trần sao?
chỉ về phía trước, Liên Bằng kích động nói.
- Đúng là hắn rồi.
Cát Châu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó ánh mắt đột nhiên sáng lên, cùng Liên Bằng liếc nhau, trong mắt đều là vẻ hưng phấn.
Đúng là đi mòn gót sắt không tìm thấy, có được lại chẳng tốn chút công phu.
Ban ngày đợi cả ngày Tần Trần cũng không xuất hiện, hiện tại không ngờ lại vô tình đụng phải.
- Khà khà, hôm nay ông trờicũng muốn tiểu tử này xui xẻo rồi.
Nhìn hộ vệ phía sau, hai người liếc nhau, vẻ hưng phấn trong mắt càng đậm.
Hôm nay xuất môn, bọn họ một người dẫn theo hộ vệ gia tộc, một người dẫn theo cao thủ tông môn, tổng cộng năm sáu võ giả Địa cấp, trong đó còn có hai người là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong.
Hơn nữa nơi này người chung quanh không nhiều lắm, cũng không ở thành tây, Tả Lập căn bản không đuổi tới được.
Nhiều người như vậy, giáo huấn một Tần Trần, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
- Khà khà, tiểu tử này lần trước ở Tụ Bảo lâu khiến chúng ta mất mặt, không dằn mặt hắn chút thì thật đúng là tưởng chúng ta dễ bắt nạt à?
Vung tay lên, Liên Bằng và Cát Châu dẫn theo hộ vệ dưới trướng, vội vàng bao vây ngõ nhỏ mà Tần Trần vừa biến mất.
- Hả?
Trong ngõ nhỏ, Tần Trần đang nghĩ chuyện gì đó, bỗng nhiên bước chân khựng lại.
- Người nào? Lén lút đi theo, xuất hiện đi!
Xoay người, Tần Trần quát lạnh.
- Khà khà, không ngờ bị phát hiện rồi.
- Tiểu tử này rất là cảnh giác!
Hai đạo thanh âm âm dương quái khí truyền đến, trong ngõ nhỏ, một đám người đi ra, một trước một sau bao vây Tần Trần, trên mặt hai người dẫn đầu đều mang theo nụ cười quái dị.
- Các ngươi?
Tần Trần chau mày.
Không ngờ là hai thanh niên lần trước nhìn thấy ở Tụ Bảo lâu, một người hình như là đệ tử của Cát gia, một người thì hình như là thiếu môn chủ của Bạch Kiếm môn.
Tụ Bảo lâu Hai người ở Tụ Bảo lâu, châm chọc khiêu khích mình, cuối cùng bị mình khiến cho mất mặt, vô cùng thảm hại.
Hiện tại đây là muốn đòi lại mặt mũi à?
- Các ngươi muốn làm gì? Nơi này chính là vương đô đó!
Tần Trần quát lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường.
Nhóm người này sẽ không bị cừu hận khiến cho choáng váng đầu óc chứ, dám gây sự ở vương đô?
- Ha ha, vương đô, vương đô thì sao?
Cát Châu và Liên Bằng không nhịn được đều cười to.
Tần Trần này cũng quá khôi hài rồi.
Bọn họ là thân phận gì, một người là đệ tử của Cát gia, một người là thiếu chủ của Bạch Kiếm môn, nếu ở vương đô ngang nhiên giết người, có lẽ còn có phiền phức, nhưng chỉ đánh cho Tần Trần một trận, lại không giết hắn, vậy thì có thể có chuyện gì chứ?
Cho dù là Tần Trần bẩm báo lên triều đường, bọn họ cũng có năng lực dẹp yên.
- bớt sàm ngôn đi, Tần Trần, ngươi lần trước khiến chúng ta mất mặt, hôm nay, ngươi đừng hòng có trái ngọt mà ăn.
Cười gằn một tiếng, Liên Bằng và Cát Châu phất tay ra đằng sau, nói một cách dữ tợn:
- Đánh hắn cho ta!