- Hồ lão, ngươi xác định không nhìn lầm? Tả Lập thống lĩnh thật sự đột phá Thiên cấp?
Trong đám đông, không biết là ai nhẹ giọng nói câu như thế, đến hiện tại, vẫn không ít người khó mà tin tưởng những gì đang thấy trước mắt.
Lão giả lộ vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Há chỉ là đột phá Thiên cấp mà thôi, nếu lão hủ không nhìn lầm thì... tu vi hiện tại của Tả Lập thống lĩnh đã đạt đến Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong, cách Thiên cấp trung kỳ chỉ một bước ngắn.
- Hí!
Câu nói kia của Hồ lão lập tức dẫn tới từng tràng tiếng hít thở sâu.
Ai nấy đều mắt trợn tròn, trong lòng cuộn lên sóng cả.
Tả Lập đột phá Thiên cấp đã đủ khiến người giật mình, không ngờ còn là cường giả Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong.
Đây là khái niệm gì?
Cường giả Thiên cấp hơn ba mươi tuổi, bản thân đã thập phần thưa thớt, ở Đại Tề quốc tuyệt đối thuộc về cấp bậc tinh anh.
Mà cường giả Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong hơn ba mươi tuổi lại càng thêm đáng sợ, tìm khắp toàn bộ vương đô Đại Tề quốc sợ rằng cũng không được mấy người.
Cường giả như vậy, hiện tại khả năng còn chưa được coi là nhân vật cao cấp, nhưng tiền đồ tương lai tất không thể hạn lượng.
- Tả Lập thống lĩnh, chúng ta lúc trước vô tình mạo phạm, kính xin Tả Lập thống lĩnh bớt giận.
- Đúng vậy a, vừa rồi mạo phạm Tả Lập thống lĩnh, kính xin Tả Lập thống lĩnh đại nhân đại lượng, ngàn vạn đừng để ở trong lòng.
- Tả Lập thống lĩnh, ta chính là Lý gia Tam trưởng lão, trước kia cũng không động thủ, Lý gia ta trước nay luôn tuân thủ pháp kỷ, há sẽ vi kháng Thành Vệ Quân chấp pháp, đây chính là tội lớn.
Chúng nhân vừa nãy còn châm chọc khiêu khích Tả Lập, lúc này lại đều chuyển ngoặt thái độ, vội vàng giải thích.
Thậm chí có một ít người bối cảnh không phải đặc biệt thâm hậu, gần như bị dọa quỳ, khóc không ra nước mắt.
Ai biết lại ra cơ sự này...
Chúng ta chỉ là tới đánh tương đầu (xem náo nhiệt) mà thôi, ai ngờ lại đắc tội một vị cường giả Thiên cấp tiền đồ vô lượng.
Đúng là không biết chui mặt vào đâu.
- Tả Lập thống lĩnh, hiểu lầm, hết thảy đều là hiểu lầm.
Trần Phong và Khúc Chiếu đều không còn hung hăng càn quấy như mới đầu, miệng phun máu tươi nằm rạp trên mặt đất, sợ hãi nói với Tả Lập.
Một tên cao thủ cấp Địa không có tiền đồ, gia tộc bọn hắn có lẽ căn bản không quan tâm, nhưng một tên cường giả Thiên cấp tiền đồ vô lượng, gia tộc bọn hắn tuyệt sẽ không vì bọn hắn mà đi đắc tội, chỉ sợ một khi biết rõ chuyện nơi đây, còn hận không thể trực tiếp đánh gãy hai chân bọn hắn.
- Cút đi.
Nhìn hai người hoảng sợ xin tha, Tả Lập chán ghét chau mày, quát lớn.
Người như vậy mà bắt về, cũng chỉ làm dơ địa lao thành vệ quân.
- Đúng, đúng, chúng ta cút, lập tức cút.
Hai người cả lăn lẫn bò trốn vào trong đám đông.
Có Tả Lập thủ hộ ở chỗ này, bọn hắn muốn xông vào tìm Tần Trần quả thực là nhiệm vụ không khả năng hoàn thành.
Hơn nữa cũng không ai có dũng khí và đảm lượng dám làm như thế.
- Mục đích các ngươi tới đây, ta rất rõ ràng, là vì chuyện Tần Phong khiêu chiến đúng không? Nếu bởi vì chuyện này, vậy các ngươi có thể đi, Trần thiếu hôm nay căn bản không ở trong phủ đệ, mới sáng sớm đã đi ra ngoài.
Nhìn bộ dạng do do dự dự của những người này, Tả Lập lười nhác tiếp tục nói nhảm, trực tiếp dẫn theo thủ hạ xoay người rời đi.
- Đi... Đi rồi...
Mọi người ngạc nhiên.
Rất nhanh, tin tức này liền như một trận gió, nháy mắt truyền đến sinh tử đài.
Bao gồm cả Tần Phong, tất cả mọi người tại trường đều thiếu chút thổ huyết, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Mẹ nó, đùa chắc?
Cả đám bọn hắn ngây ngốc đợi ở sinh tử đài từ sáng sớm đến xế chiều, chính là vì muốn xem một trường đại chiến sinh tử đặc sắc.
Thậm chí còn phái người đến trong nhà Tần Trần, ý đồ dẫn Tần Trần đi ra.
Ai ngờ Tần Trần căn bản không ở trong nhà, mà mới sáng sớm đã đi ra ngoài, hơn nữa còn không biết đi đâu.
Té ra bọn hắn đợi lâu như vậy đều là uổng công, Tần Trần căn bản không tính đến đáp ứng khiêu chiến.
Đám đông ồ lên, gần như muốn nổ tung.
Quá gạt người.
Đối mặt với tình cảnh đó, ai còn nguyện ý tiếp tục đợi.
Chỉ sợ đến tối Tần Trần cũng sẽ không tới.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã đi một nhóm lớn người.
Những người còn lại cũng lục tục rời đi.
Chỉ còn mỗi Tần Phong và số ít mấy người cực kỳ căm hận Tần Trần là vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Phong thiếu, thằng hèn Tần Trần kia xem ra là không dám tới, lại tiếp tục đợi cũng chẳng được gì, chúng ta liệu có nên cũng rời đi...
Có hạ nhân do dự nói.
- Tiếp tục chờ.
Tần Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Dù có là vậy, ta cũng phải chờ, các ngươi tán rải tin tức ra cho ta, nói Tần Trần là thứ hèn nhát, sợ ta, đến cả ứng chiến cũng không dám, không xứng tiến vào Huyết Linh trì.
- Vâng!
Nguyên một đám thủ hạ Tần Phong tấn tốc rời đi.
Chỉ để lại Tần Phong ngồi xếp bằng trên sinh tử đài, trên đầu là mặt trời chói chang thiêu đốt, vẻ mặt phẫn nộ.
Lát sau.
Trong vương đô tấn tốc truyền ra tin tức Tần Trần không dám ứng chiến.
Tần Phong sớm có chuẩn bị, gần như chỉ trong nháy mắt, khắp phố lớn hẻm nhỏ vương đô đều có đồn thổi truyền ra.
- Ách, tên Tần Phong kia không ngờ còn ở trên sinh tử đài.
Thậm chí đến cả Tiêu Nhã và Lưu Quang trong Đan Các cũng nghe được dồn thổi.
Nghĩ đến Tần Trần còn đang thử đan trong phòng tu luyện của mình, sắc mặt không khỏi có phần cổ quái.
- Các chủ, chúng ta có cần thông báo tin này cho Trần thiếu không?
Lưu Quang do dự nói.
- Không cần, Trần thiếu căn bản không để chuyện này ở trong lòng, tên Tần Phong kia muốn đợi thì cứ để hắn đợi thôi.
Tiêu Nhã sờ cằm, đưa mắt nhìn về hướng phòng tu luyện, thần sắc cổ quái nói:
- Người này thú vị thật.
Chính như Tiêu Nhã vừa nói, giờ phút này Tần Trần còn hơi đâu đi quản Tần Phong khiêu chiến.
Bạo Thể Đan vừa vào bụng, một cổ dược hiệu khủng bố lập tức bùng lên trong cơ thể hắn, khiến hắn nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ.
Một cỗ khí nóng trước nay chưa từng có, như là nham tương nóng rực, thoáng chốc truyền đi khắp lục phủ ngũ tạng.
- Hừ!
Hừ lên một tiếng đau đớn, Tần Trần sắc mặt vặn vẹo, trán rịn ra mồ hôi lớn như hạt đậu, toàn thân bất giác co rút lại.
Bạo Thể Đan tam phẩm, thường thường chỉ dùng cho cường giả Thiên cấp phục dụng ở thời khắc nguy cơ sinh tử, có thể trong thời gian ngắn đề thăng tu vi võ giả Thiên cấp, nhưng tác dụng phụ của nó cũng hết sức đáng sợ, thậm chí có thể khiến cho huyết mạch toàn thân cường giả Thiên cấp vỡ tan.
Dược hiệu cuồng bạo như thế, người phục dụng lại chỉ là võ giả Nhân cấp đỉnh phong như Tần Trần, hiệu quả sẽ thế nào?
Trong thân thể hắn hệt như có một ngọn lửa đang bốc cháy, cảm giác đau đớn dữ dội truyền ra, làn da toàn thân Tần Trần lập tức chuyển màu đỏ thẫm, tí ti máu tươi thấm ra từ trong lỗ chân lông, gần như chỉ nháy mắt hắn liền đã hóa thành một huyết nhân.
Cảm giác thống khổ đó, võ giả bình thường căn bản không cách nào gánh chịu, nhưng Tần Trần lại cắn răng cường hoành kiên trì, gầm lên một tiếng giận dữ, toàn lực vận chuyển Cửu Tinh Thần Đế quyết, tính thử luyện hóa cỗ dược lực này.
Nhưng hắn vừa mới vận chuyển chân khí, cơn đau kịch liệt đến không cách nào chịu đựng liền lập tức tuôn lên trong đầu.
Phốc phốc!
Tần Trần chịu không nổi nữa, một búng máu tươi đột nhiên phun ra.