Trên lôi đài, Tần Phong nét mặt bình tĩnh, thản nhiên khoanh chân ngồi ở đằng kia, không chút để ý đám đông thảo luận.
Trên thực tế, hắn và những người khác đều nghĩ giống nhau.
Mình khiêu hấn Tần Trần như thế, nếu Tần Trần còn là một nam nhân, liền không khả năng bỏ đấy mặc kệ, dù thế nào cũng phải tới hiện trường xem xem.
Đến lúc đó mình chỉ cần dùng ngôn ngữ khiêu khích vài câu, liền dám chắc sẽ khiến Tần Trần nổi giận lên đài.
Đến lúc đó...
- Hừ!
Khóe miệng Tần Phong nhếch lên một tia cười lạnh, trong mắt bắn ra hàn mang.
Ôm theo tâm thái đó, Tần Phong kiên nhẫn chờ đợi.
Trời nắng chang chang.
Mặt trời thiêu đốt mặt đất.
Chớp mắt đã đến giữa trưa, Tần Trần vẫn không xuất hiện.
- Chẳng lẽ Tần Trần sẽ không tới?
- Phải hay không cứ phái người tới trong nhà Tần Trần nhìn xem là biết.
- Chúng ta cứ chờ đợi thế này cũng không phải cách hay a.
Có người dần kiên nhẫn không nổi nữa, lớn tiếng nói.
Đứng đây chờ, còn phải chờ tới khi nào?
Ngay cả Tần Phong cũng dần dần đứng ngồi không yên.
Người khác trên khán đài còn có ghế ngồi, có chỗ che nắng, hắn lại xếp bằng trên lôi đài, chung quanh không có vật gì, bị ánh mặt trời nóng rát bắn thẳng lên thân, mệt lắm chứ bộ?
- Phái mấy người đi nhìn thử xem, cứ đợi thế này, không biết còn phải đợi tới khi nào.
Mấy người Ngụy Chân ngồi ở trong góc, cũng đã chờ đến sốt ruột, ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Rất nhanh, liền có không ít võ giả đi ra sinh tử đài, nhao nhao đi đến Tây Thành.
Từ sau khi phát sinh sự kiện Tần Dũng tập kích trong đêm, phủ đệ Tần Trần cư trú sớm đã bị người ngoài biết được.
Một đám võ giả ùn ùn đi tới bên ngoài phủ đệ Tần Trần.
- Người nào, dám cả gan xông vào nơi này, lùi ra hết cho ta.
Không chờ bọn họ ở bên ngoài gọi cửa, đột nhiên một tiếng gầm vang lên, ngay sau đó một đội thành vệ quân võ trang đầy đủ từ bốn phía tuôn ra, chắn ngang trước cửa phủ đệ.
Người dẫn đầu chính là Tả Lập.
- Thì ra là Tả Lập thống lĩnh.
Có người nhận ra Tả Lập, lập tức từ trong đám đông đi ra, chắp tay cười nói:
- Tả Lập thống lĩnh không cần căng thẳng, chúng ta đến đây chỉ là muốn gặp Tần Trần một chút, không có ý khác.
Người này cũng là một đệ tử gia tộc vương đô, từng gặp qua Tả Lập vài lần, tự cho là rất quen thuộc.
- Ta mặc kệ ngươi có ý gì, lùi ra hết cho ta, nơi đây chính là phủ đệ tư nhân, chưa cho phép, không ai được tới gần!
Rút chiến đao, Tả Lập chỉ đao vào đối phương, lạnh giọng hét lớn, trong mắt hiển lộ hàn mang.
Người kia không nghĩ tới Tả Lập sẽ không nể tình đến vậy, thoáng chút kinh sợ, bước chân lập tức rụt ra sau, thiếu chút té ngã xuống đất, tức thì thẹn quá hoá giận nói.
- Tả Lập, ngươi có ý gì?
Người đó sắc mặt khó coi, tự xưng là thân phận bất phàm, ai ngờ Tả Lập ngay cả chút mặt mũi đều không cho, khiến hắn đương trường mất mặt trước mắt bao người.
- Tả Lập, ngươi là phó thống lĩnh thành vệ không sai, nhưng chúng ta cũng không làm trái pháp luật, ngươi làm vậy, tựa hồ có chút không thích hợp a?
Một tên thanh niên hừ lạnh nói.
Hắn cũng là đệ tử một đại gia tộc vương đô, thân phận hiển hách, ngày thường có thể ngồi ngang hàng với Tiểu Hầu gia, tuyệt không tầm thường.
- Ta mặc kệ ngươi có thích hợp hay không, nếu không tin, cứ thử xem.
Cheng...!
Chiến đao vạch ra một đường thẳng trên mặt đất.
- Ai dám vượt qua vạch này, lão tử mặc kệ hắn là ai, trước bắt lại rồi tính.
Tả Lập cười lạnh nói.
- Tả Lập ngươi dám.
- Một phó thống lĩnh thành vệ quân Tây Thành thành cỏn con mà thôi, còn dám coi trời bằng vung.
- Chúng ta nhiều người thế này, ngươi bắt được hết chắc?
- Ta không tin tên Tả Lập này lại dám cả gan động thủ với nhóm người chúng ta?
Đám đông tức giận, hai người tiến lên trước kia càng là cười lạnh không ngừng, tiến tới thêm một bước, vẻ mặt khinh thường.
Đám người này đều có chút uy tín tại vương đô, Tả Lập thân là phó thống lĩnh thành vệ quân Tây Thành, chẳng qua là chức quan cỏn coi, cũng dám ra tay với nhiều người như vậy?
- Đây là các ngươi tự mình tìm chết.
Thấy có người không nhìn quy củ, Tả Lập đột nhiên quát lớn một tiếng, nhún người lao tới, vung tay trực tiếp chụp lấy kẻ đi đầu.
Cheng cheng cheng...!
Thành Vệ Quân phía sau đồng loạt rút ra chiến đao, làm thành rào chắn.
- Tên Tả Lập này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hai thanh niên kia thấy Tả Lập vung tay chộp tới, không khỏi hừ lạnh một tiếng, oanh, kình khí trên người bộc phát, hai cỗ kình khí đáng sợ cuốn thốc tới, hóa tay thành chưởng, đồng thời vỗ ra.
Hống hống!
Kình khí cường liệt hóa thành long hổ giữa hư không, bao vây về phía Tả Lập, khiến người không khỏi biến sắc.
Hai kẻ này tu vi đều là cấp Địa, trước nay hoành hành đã quen, một khi liên thủ, thực lực biểu hiện ra cực kinh người.
Tu vi Tả Lập bọn hắn đều rất rõ ràng, hai người đã có thể tưởng tượng ra được, dưới một chưởng này của mình, Tả Lập tất phải lui nhường.
Nhưng một khắc sau đó, đợi lúc công kích của Tả Lập ập tới, sắc mặt hai người chợt khẽ biến.
Một cỗ lực lượng cường đại đến mức hai người không dám tưởng ập tới, lập tức chấn nát chân khí của bọn họ.
- Sao vậy được?
Trong chấn kinh, hai người vội vàng định lùi ra sau, nhưng đã quá muộn.
Bang bang!
Hai người đồng thời bay rớt ra ngoài, trong miệng cuồng phun máu tươi, trùng trùng té ngã trên đất, chân khí trong cơ thể kích đãng, kinh mạch vỡ tan.
- Cái gì?
Cảnh tượng hãi người đó lập tức khiến đám đông vây xem sợ ngây người.
Tu vi Trần Phong và Khúc Chiếu đều là cấp Địa trung kỳ, hai người liên thủ, uy lực tăng lên mấy lần, không ngờ chỉ bằng một chiêu đã bị Tả Lập đánh lui, điều này sao có thể?
- Dám cả gan mạo phạm Thành Vệ Quân, bắt lại cho ta.
Quát lớn một tiếng, Tả Lập bước tới, chộp lấy Trần Phong và Khúc Chiếu.
- Tả Thống lĩnh, nể mặt lão hủ, thả hai người bọn họ được không?
Một lão giả khẽ quát một tiếng, từ trong đám đông đi ra, ngăn lại Tả Lật.
Trên người chân khí kích đãng, cuốn thốc mà ra, lại là một cường giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, một thân tu vi thậm chí không kém Tần Dũng.
- Ngươi là cái thá gì, cũng xứng ta nể mặt?
Tả Lập cười lạnh, trong lòng thầm giận, hắn sao lại không rõ ràng mục đích của đám người này, tất nhiên là vì Trần thiếu mà đến, dám tính toán Trần thiếu, mặt mũi thiên vương lão tử đều không cấp.
Oanh!
Chân khí trong cơ thể thúc dục đến cực trí, Tả Lập phách tới một chưởng, lão giả kia sắc mặt vốn đang bình tĩnh bỗng chợt khẽ biến, một cỗ chân khí cường hoành tuôn vào trong cơ thể, cả người lập tức bay ngược ra sau, khóe miệng tóe máu.
- Cấp... Thiên cấp...
Lão giả sắc mặt kinh hãi, thất thanh kêu nói.
- Cái gì?
- Thiên cấp?
- Tên Tả Lập này chẳng phải năm đó thân mang ám tật, cả đời đều không thể đột phá ư? Làm sao...
Chúng nhân kinh hãi, nguyên một đám hoảng sợ nhìn về phía Tả Lập.
Thiên cấp và Địa cấp, nhìn như chỉ cách một cấp, thực ra lại chênh lệch lớn bằng trời.
Ở vương đô Đại Tề quốc.
Võ giả Địa cấp cấp chỉ có thể tính là cao thủ.
Nhưng Thiên cấp, lại được xưng tụng là cường giả.
Trước kia sở dĩ Tả Lập không được người nể trọng, chính là bởi hắn nhiều năm trước đã đột phá đến Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng sau đó liền không thấy có đột phá tiếp nữa.
Nghe đồn, hắn thân mang ám tật, đời này không cách nào đột phá.
Thậm chí, tùy theo thời gian trôi qua, tu vi còn sẽ không ngừng đảo lui.
Chính bởi vì như thế, hắn mới bị điều đến Tây Thành, làm một tên phó thống lĩnh cỏn con.
Nhưng hôm nay, Tả Lập không ngờ lại đột phá.
Một tên cường giả Thiên cấp hơn ba mươi tuổi...
Giờ này khắc này, chúng nhân đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng kinh hãi không thôi.