Tần Phấn hưng phấn nói:
- Đại ca, ngươi chuẩn bị làm như thế nào?
Trong mắt Tần Phong lóe lên ánh sáng lạnh, cười lạnh nói:
- Tất nhiên là ước chiến hắn, nếu hắn dám ứng chiến, ta sẽ trước khi tới Huyết Linh Trì đánh hắn hắn thành một phế nhân, mất đi Huyết Linh Trì tiến vào Huyết Linh Trì.
Một lát sau.
Một tin tức từ Tần phủ truyền ra.
Tần Phong bắn tiếng, ba ngày sau, khiêu chiến Tần Trần trên Sinh Tử đài, nếu Tần Trần có gan thì tới đánh một trận.
tin tứcnày vừa được truyền ra, trong nháy mắt liền khiến toàn bộ Đại Tề quốc chấn động.
- Tần Phong đây là muốn làm gì.
- Đây chính là Sinh Tử đài, sinh tử do mệnh, chẳng lẽ hắn muốn giết Tần Trần sao?
- Tần Trần có thế nào thì cũng chỉ là cường giả Nhân cấp, tuy là quán quân kỳ thi cuối năm lần này, nhưng so với Tần Phong thì vẫn kém quá xa.
- Nếu hắn dám ra sân, chắc chắn sẽ phải chết!
Đám người xôn xao, không thể tin được.
Sinh Tử đài là một khiêu chiến khiêu chiến rất nổi danh ở vương đô Đại Tề quốc, bất kỳ võ giả nào lên đài đều phải ký khế ước sinh tử, võ giả hàng năm chết trên Sinh Tử đài ở vương đô là nhiều vô số kể.
Nếu Tần Trần thực sự ứng chiến, tất nhiên là kết cục không chết không ngừng.
- Tần Phong này quả thực rất hèn hạ, không ngờ ước chiến Trần thiếu.
- Hắn cũng không nhìn tuổi của mình so với Trần thiếu thì lớn hơn nhiều như vậy à.
Lâm Thiên và Trương Anh đều kinh sợ.
Không chỉ bọn họ, các khác khác của vương đô cũng có suy nghĩ tương tự.
Luận tuổi, Tần Phong so với Tần Trần thì lớn hơn năm tuổi, đồng thời Tần Phong năm năm trước đã đột phá đến Địa cấp, mà Tần Trần ở kỳ thi cuối năm vẫn chỉ là Nhân cấp, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
- Nếu chư vị cảm thấy không công bằng, ta có thể nhường hắn hai tay mà tiến hành đánh một trận.
Lập tức, Tần Phong lại cách không truyền lời.
- Nếu mà như vậy vẫn không đáp ứng, ta chỉ có thể nói, cái gì quán quân kỳ thi cuối năm, chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi, ba ngày sau Tần Phong ta ở trên Sinh Tử đài chờ hắn, để xem thiếu niên thiên tài trong mắt mọi người rốt cuộc đúng là thiên tài hay chỉ là một phế vật.
Nhường hắn hai tay?
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, nói cách khác, Tần Phong ước chiến Tần Trần có thể không cần hai tay.
tu vicủa một võ giả bình thường đều ở trên tay mình.
Một khi không cần hai tay, có thể nói, Tần Phong ít nhất tổn thất tám mươi chín phần trăm sức chiến đấu.
Dùng hai mươi phần trăm thực lực để đối chiến với Tần Trần, như vậy cho thấy, khiêu chiến này của Tần Phong đích xác rất có thành ý.
- Tần Trần chính là quán quân của kỳ thi cuối năm lần này, khiêu chiến như vậy, chắc sẽ không thể không đáp ứng chứ.
- Đối phương đã kêu gào đến thế rồi, chỉ cần là một nam nhân đều sẽ không thể mặc kệ.
- Nếu là ta, cho dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không để tôn nghiêm của mình bị hao tổn.
Các thanh âm không biết từ góc nào của vương đô truyền ra, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Đều là đám người Ngụy Chân phóng ra.
Bọn họ cười lạnh liên tục, chỉ mong sao Tần Trần sẽ tiếp nhận khiêu chiến, bị Tần Phong trảm sát, để giải trong lòng trong lòng.
- Vạn nhất Trần thiếu ứng chiến, vậy thì như thế nào cho phải đây?
- Đúng vậy, với tính cách của Trần thiếu, đầu óc nóng lên, nói không chừng sẽ đáp ứngđó.
Lâm Thiên và Trương Anh Nhận được tin tức, trong lòng lo lắng khẩn trương vạn phần.
- Không được, nhất định phải ngăn cản Trần thiếu, quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Dưới cơn lo lắng, Lâm Thiên và Trương Anh ngay lập tức tới nhà Tần Trần, gõ cửa phòng của Tần Trần.
- Trần thiếu, ngươi ngàn vạn lần không thể đáp ứng khiêu chiến của Tần Phong, ta nghe một bạn ở cửa thành vương đô thấy Tần Phong nói, chân khí trên người Tần Phong ngưng tụ mà không tiêu tán, ít nhất cũng là cường giả Địa cấp đỉnh phong.
- Đúng vậy, cho dù là hắn không dùng hai tay, với tu vi của hắn cũng có thể dễ dàng trảm sát cường giả Địa cấp sơ kỳ, hắn nói như vậy chỉ là muốn dụ ngươi đáp ứng.
Vừa vào cửa, Lâm Thiên và Trương Anh liền khẩn trương nói, vẻ mặt lo lắng.
- Hai người các ngươi đang nói gì thế?
Tần Trần nhìn hai người, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
- Ặc.
Hai người ngạc nhiên nói:
- Chúng ta đang nói chuyện của Tần Phong.
- Tần Phong? Tần Phong hắn làm sao?
Tần Trần nhíu mày, trong những ngày này hắn vẫn đang bế quan, tuy biết Tần Phong đã trở về, nhưng vẫn không để ở trong lòng, chẳng lẽ hắn đã làm gì à?
- Trần thiếu ngươi không biết à?
Lâm Thiên và Trương Anh trợn mắt.
Hai người bọn họ ở đó lo lắng thành như vậy, ai ngờ Tần Trần lại không thèm để ở trong lòng, khiến hai người rất là bi thương.
Sau khi biết Tần Phong tuyên bố muốn ước chiến mình, Tần Trần lập tức không nói gì xua tay:
- Ta tưởng là chuyện gì, hắn muốn khiêu chiếu thì cứ để hắn khiêu chiến, ta không có thời gian tiếp hắn.
Hiện tại mình bận rộn như vậy, làm gì có thời giờ mà tiếp chiến Tần Phong.
Lâm Thiên và Trương Anh liếc nhau, cười khổ không nói gì, cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Lập tức hai người nghĩ đến, nếu Tần Phong sau khi biết mình mời chiến mà Trần thiếu căn bản không thèm để ý, không biết sẽ có vẻ mặt gì.
Chắc sẽ buồn bực tới phát khóc mất.
Như vậy, hai người triệt để yên tâm, lại hàn huyên một chốc rồi mới hài lòng rời đi.
Nhưng phong vân ở ngoại giới vẫn chưa bình ổn.
Tần Phong thỉnh thoảng lại bắn tiếng, ý đồ chọc giận Tần Trần, khiến hắn xung động tiếp chiến.
Theo hắn, nhất cử nhất động của mình, Tần Trần nhất định sẽ chú ý vạn phần, một khi nghe thấy những lời của mình, cho dù có bình tĩnh tới mấy cũng khó tránh được xung động mà ứng chiến.
Hắn hoàn toàn không ngờ, Tần Trần căn bản không để hắn ở trong lòng, một lòng bế quan khổ luyện.
Hai ngày sau, Tần Trần đóng cửa không ra, dốc lòng tu luyện.
Trong lúc này, cũng là Tần Dĩnh tới một chuyến, cũng là Tần Phong chuyện Tần Phong hẹn chiến, sau khi thấy Tần Trần vô cùng trấn định mới yên tâm rời đi.
Một ngày này, chính là ngày Tần Phong ước chiến.
Tần Phong từ sớm đã tới vương đô Sinh Tử đài, Tần Trần Tần Trần tới.
Chung quanh Sinh Tử đài dần dần tụ tập không ít võ giả vương đô nghe được phong thanh, đợi một hồi chiến đấu kinh thiên.
Trong đó bao gồm cả đám người Ngụy Chân, Lý Thanh Phong, Liên Bằng, Cát Châu, muốn tận mắt chứng kiến Tần Trần rốt cuộc là bị đánh thành thế nào.
Ngay khi tất cả mọi người đang chờ đợi, Tần Trần lại lâng lâng đi tới Đan Các.
Bởi vì hắn nhận được tin tức, Đan Các đã thu thập đủ tất cả tài liệu mà hắn cần.
- Trần thiếu, hôm nay chính là ngày ngươi đại triển uy phong, bên Sinh Tử đài đã có rất nhiều người, đang chờ ngươi đến đó.
Tiêu Nhãvừa nhìn thấy Tần Trần liền trêu chọc.
Nàng ta mặc váy dài màu lam nhạt, trong mắt đẹp liên tục tỏa sáng.
Việc của Tần gia cho dù là là người ngoài như nàng ta cũng cảm thấy rất thú vị.
- Thứ ta cần đã gom đủ chưa?
Tần Trần mặc kệ Tiêu Nhã, hắn biết với loại nữ tử này mà mình càng phản ứng thì nàng ta lại càng bám lấy không buông.
- Đã thu thập đủ rồi, Lưu Quang, mang những dược liệu Trần thiếu muốn tới đây.
Pha một ấm trà, đối với Lưu Quang Lưu Quang.
Không bao lâu sau, Lưu Quang liền cầm đại lượng dược liệu bước vào.
- Trần thiếu, ngươi xem xem có sai sót gì không?
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, Tiêu Nhã đặt tất cả dược liệu ở trước người Tần Trần, một cỗ hương khí mê người truyền vào khoang mũi của Tần Trần.