Vũ Thần Chúa Tể

Chương 129: Đột phá thiên cấp

Chương Trước Chương Tiếp

Không đợi hắn có phản ứng.

Vù vù vù.

Một loạt tiếng xé gió đồng thời vang lên, cả người Tả Lập lập tức tê dại, trong nháy mắt, trên người đã cắm hơn mười cây kim, đều ở trên huyệt vị trọng yếu của mình.

- Bốp!

Đóng hộp ngọc lại, Tần Trần duỗi lưng, ngáp một cái:

- Xong rồi.

Xong... xong rồi?

Tả Lập sửng sốt, nhanh như vậy à? Lúc này mới được có vài giây, trêu người ta à?

- Trần thiếu, tiếp theo phải làm gì nữa?

Tả Lập ngây ngô hỏi.

- Không cần làm gì, chỉ cần chờ là được.

- Chờ.

Tả Lập chỉ cảm thấy sắp hôn mê rồi, hơn mười cây kim đâm vào trên người hắn, thế là hoàn thành, chẳng cần làm gì nữa?

Đại ca, ta đây chính là bị bệnh năm năm rồi đó!

Vấn đề mà nhiều Luyện Dược Sư của Vương đô như vậy đều không giải quyết được, ngươi không ngờ cắm mấy cây kim rồi nói là xong, thế này cũng quá lừa đảo rồi.

Trước tiên không nói tới ngươi trị liệu chỉ tốn vài giây, mấu chốt là cái mà ta tổn thương là kinh mạch, ngươi tùy tiện đâm mấy huyệt vị, có thể giải quyết được vấn đề gì?

Tả Lập lập tức như sắp khóc.

Thôi thôi, xem ra là ta một phía tình nguyện rồi.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, Trần thiếu cho dù có giỏi tới mấy thì cũng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, có thể chữa bệnh gì chứ.

Vẫn là mình quá ngốc ngếch ngây thơ.

- Trần thiếu, đa tạ ngươi đã xuất thủ, tại hạ cáo từ trước.

Vẻ mặt mất mát, Tả Lập đang chuẩn bị rút kim trên người ra, chắp tay cáo biệt, liền phát hiện thân thể không ngờ hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Bị hơn mười cây kim đâm trúng huyệt vị, không ngừng tê dại, toàn thân một chút khí lực cũng không sử ra được.

- Không tốt, cơ thể của ta, cơ thể của ta phát sinh chuyện gì vậy.

Hắn dốc hết toàn lực, muốn nhổ kim ra, nhưng ngay cả tay cũng không giơ lên được, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.

Càng khiến hắn khiếp sợ là, sau khi tê dại, chân khí trong cơ thể hắn mất khống chế trở nên cuồng bạo, đại lượng chân khí ở trong kinh mạch của thân thể hắn đâm ngang đâm dọc, lực lượng cuồng bạo đó quả thực muốn phá tan kinh mạch của hắn, truyền đến từng cơn đau nhức.

- Ta. . . Trần thiếu, mau. . . Mau... nhổ kim trên người ta xuống đi.

Tả Lập cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này, trán đầy mồ hôi lạnh.

Hiện tại hắn ngay cả động đậy cũng không làm được, chỉ có thể thỉnh cầu Tần Trần.

- Nhổ xuống á.

Tần Trần nhìn Tả Lập với vẻ ngạc nhiên, mày hơi nhăn lại:

- Ngươi đang làm gì thế? Chân khí trong cơ thể ngươi cuồng bạo như vậy, còn tiếp tục như vậy sẽ rất dễ khiến kinh mạch vỡ tan, trở thành phế nhân.

Tả Lập thiếu chút nữa thì phun ra máu, thực sự muốn mắng chửi rồi.

Ta đang làm gì?

Còn hỏi chân khí của ta sao lại cuồng bạo như vậy?

Mẹ nó, đây không phải là chuyện tốt mà ngươi làm sao, ngươi không cắm đầy kim ở trên người ta, khiến cho ta không thể động đậy, dẫn động chân khí trong cơ thể ta trở nên cuồng bạo thì ta việc gì phải như bây giờ?

Tả Lập lệ rơi đầy mặt, mình sao lại gặp phải một tên lừa đảo như vậy.

- Ta đã dùng kim tỏa định một số huyệt đạo chính yếu trên người ngươi, đồng thời chủ động kích hoạt chân khí của ngươi, ngươi chỉ cần dẫn động chân khí trong cơ thể, dọc theo đường dẫn ta tỏa định để trùng kích, là có thể giải quyết được vấn đề lúc trước trên người ngươi, nhưng ngươi cứ chờ đợi như vậy, một khi chờ chân khí xé rách kinh mạch, vậy thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

- Ngươi là cố ý dẫn động chân khí trong cơ thể ta?

Nghe nói vậy, vẻ mặt Tả Lập lập tức trở nên ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm.

- Bằng không ngươi cho rằng thế nào?

Lúc này Tả Lập đã triệt để nghẹn lời rồi, hắn vội vàng dẫn động chân khí cuồng bạo trong cơ thể, dọc theo huyệt vị bị cắm kim mà đột nhiên trùng kích tới.

Ầm!

Vừa dẫn động, đại lượng chân khí trong nháy mắt rít gào, điên cuồng sôi sục trong kinh mạch hắn, thoải mái tới cơ hồ là không có chút trở ngại nào.

Đồng thời dưới sự khống chế của hắn, chân khí cường đại đi qua đâu, kinh mạch chẳng những không có cảm giác phình lên, ngược lại là truyền đến cảm giác tê dại.

Chỉ một lát sau, chân khí chân khí trong cơ thể Tả Lập đều được dẫn động, tụ lại cùng một chỗ, hình thành một cỗ lực lượng trước nay chưa từng có.

Tích lũy của Tả Lập trong hơn năm năm qua là khủng bố cỡ nào? Những chân khí lắng đọng này dưới sự dung hợp với nhau, lực lượng trong cơ thể hắn lập tức nổ tung, không đến mười mấy cái hô hấp đã chạy khắp toàn thân.

Ầm!

Lực lượng Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong trong nháy mắt dâng lên đến cực hạn, một loại lực lượng cường hãn hơn lan ra toàn thân hắn, giống như trong thân thể có xiềng xích gì đó bị phá tan.

Trong Thiên địa, đại lượng thiên địa chân khí tinh thuần bao phủ trên người Tả Lập, khiến lực lượng trên người hắn không ngừng tăng lên.

- Phù!

Cũng không biết trải qua bao lâu, loại dị động này mới ngừng lại.

- Xì xì!

Kim vốn đâm vào trong cơ thể Tả Lập trong nháy mắt liền vỡ nát, hóa thành hư vô, tiêu tán trong không trung.

- Ta không ngờ đã... Đột phá Thiên cấp, hơn nữa đạt tới Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong, ta. . . Ta. . .

Đứng dậy, cảm thụ được chân khí dồi dào trong cơ thể, vẻ mặt Tả Lập ngây ra, khiếp sợ tới sắp choáng váng rồi.

Hai tay hắn run rẩy, ánh mắt kích động, trong mắt ngân ngấn nước.

Run rẩy cả nửa ngày vẫn không nói ra lời.

Hắn vốn cho rằng, Tần Trần có thể trị liệu được thương thế trên người mình đã là tốt lắm rồi, không ngờ còn một hơi đột phá, trực tiếp trực tiếp Thiên cấp, hơn nữa còn là Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong.

Không dễ dàng, thật sự rất không dễ dàng.

Vì đợi tới một ngày này, hắnđã đợi năm năm, vốn tưởng rằng cả đời cũng không khỏi được, không ngờ hôm nay lại một phát chữa khỏi.

Mà thời gian mới trôi qua nửa canh giờ mà thôi.

Trần thiếu rốt cuộc là làm như thế nào vậy?

Cả người Tả Lập đều ngây đơ, đến bây giờv ẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

- Được rồi, bệnh trên người ngươi ta đã giải trừ rồi, hơn nữa trong năm năm này, không ngừng không ngừng tu luyện, một số chân khí kỳ thật vẫn chưa tiêu tán, mà là tích tụ lại ở trong thân thể của ngươi, lúc này mới có thể khiến ngươi đột phá tới Thiên cấp, đạt tới sơ kỳ đỉnh phong, tiếp theo, ngươi chỉ cần củng cố cho tốt là được.

Chẳng buồn để ý tới sự khiếp sợ của Tả Lập, Tần Trần ở bên cạnh giải thích.

- Vâng, vâng, đa tạ Trần thiếu!

Tả Lập lúc này mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, hắn tràn ngập cảm kích đối với Tần Trần, không ngờ rầm một tiếng quỳ xuống đất:

- Trần thiếu, ngài chính là ân nhân của ta. Từ nay về sau, chỉ cần Trần thiếu có gì phân phó, xin cứ mở miệng, nếu Tả Lập ta có một chút do dự nào, nguyện chịu thiên lôi đánh chết.

- Tả thống lĩnh, ngươi làm cái gì vậy.

Tần Trần chau mày,

- Ta cũng chỉ là báo đáp ngươi ngày hôm qua xuất thủ tương trợ mà thôi.

Ngày hôm qua nếu không phải Tả Lập xuất thủ tương trợ, chỉ sợ hắn và mẫu thân đều sẽ gặp nguy hiểm, Tần Trần là người ân oán rõ ràng, tất nhiên sẽ không nợ ân tình của người khác.

- Không, Trần thiếu, ngươi không hiểu đâu.

Tả Lập lắc đầu, ngữ khí rất kiên định.

Từng có lúc, hắn là thiên tài kiệt xuất nhất của thành vệ quân vương đô, bên cạnh tụ tập đại lượng ánh mắt, thậm chí có lời đồn là có hi vọng được điều vào cấm vệ quân hoàng cung, đảm nhiệm thống lĩnh, có thể nói là tiền đồ.

Tả Lập Khi đó cả người bay bổng, không biết thu liễm, cũng từng vô ý đắc tội với không ít người.

Nhưng năm năm trước sau khi hắn trùng kích Thiên cấp thất bại, lập tức từ đỉnh phong trong nháy mắt ngã xuống đáy cốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️