Tần Trần, người khởi xướng chuyện này lại căn bản không biết suy đoán của bọn Tiêu Nhã, ngay lập tức quay về trong nhà.
Từ rất xa liền nhìn thấy Tần Nguyệt Trì đứng ở cửa phủ đệ.
Nhìn thấy thân ảnh của Tần Trần, trên mặt Tần Nguyệt Trì lập tức nở nụ cười nhu hòa.
- Trần nhi, tên gia hỏa ngươi, buổi sáng nói ra ngoài một chút sao lại về muộn như vậy, nếu ngươi còn không quay về, mẫu thân sẽ mời Tả Lập Phó Thống lĩnh ra ngoài tìm ngươi đó.
Đêm qua vừa bị ám sát, Tần Trần lại mất tích cả ngày, có thể không khiến Tần Nguyệt Trì lo lắng sao.
- Mẫu thân ngươi cứ yên tâm, ở trong vương đô, sẽ không có chuyện gì đâu, trừ phi là Tần Viễn Hoành đó không muốn sống nữa.
Tần Trần cười nói.
- Vậy ngươi cũng phải chú ý an toàn.
Tần Nguyệt Trì vuốt mặt Tần Trần, vẻ mặt ôn nhu, lập tức hừ lạnh nói:
- Tần Viễn Hoành không ngờ phái người xuống tay tàn nhẫn với mẹ con chúng ta như vậy, Trần nhi, ta đã viết thư thông tri cho gia gia ngươi, chuyện này, mẫu thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đi vào trong viện, một đám thành vệ quân đang tu sửa phòng ốc, gian nhà bị tổn hại đêm qua, trải qua một ngày tu sửa quét dọn, không ngờ hoàn hảo hoàn hảo không tổn hao gì, cơ hồ không nhìn ra một chút dấu vết từng hư hỏng.
- Tần tiểu thư, Trần thiếu, các ngươi chờ thêm một lát, còn thiếu một chút nữa thôi là phủ đệ sẽ sửa chữa phục hồi nguyên vẹn.
Tả Lập mỉm cười đi tìm.
- Tả Phó Thống lĩnh, đa tạ.
Tần Nguyệt Trì cảm kích nói.
- Tần tiểu thư khách khí rồi, đây là chuyện trong bổn phận của tại hạ, có điều Khang Vương gia bảo thuộc hạ chuyển cáo với hai vị, nếu có thể thì hai vị tốt nhất chuyển đến gần vương phủ ở thành đông đi, nơi đó an toàn hơn một chút.
Liên quan tới phủ Định Võ Vương, Tả Lập cũng không phải rất tự tin, ít nhất Tần Dũng đêm qua kia hắn suýt chút nữa thì không hạ được.
Nếu không phải vào thời điểm cuối cùng Tần Trần xuất thủ, hắn rấtcó thể đã ngã ở đây, đến lúc đó thì hậu quả không thể lường được.
- Đa tạ hảo ý của Khang Vương gia, có điều không cần đâu.
Tần Nguyệt Trì lắc đầu.
- Cũng được, nếu Tần tiểu thư có nhu cầu gì, xin cứ phân phó.
Tả Lập cũng không cưỡng cầu.
- Tả thống lĩnh, sau khi ngươi xong việc, xin tới chỗ ta một chút.
Lúc này Tần Trần bỗng nhiên nói.
Tuy Tả Lập không biết Tần Trần muốn làm gì, nhưng vẫn đáp ứng.
Sau một thoáng, toàn bộ phòng ốc được tu sửa xong, đại lượng thành vệ quân đều rời khỏi phủ đệ.
- Trần thiếu, ngươi tìm ta có việc à?
Đi tới phòng của Tần Trần, Tả Lập cung kính nói.
Tuy hắn là Phó Thống lĩnh của thành vệ quân, nhưng cũng biết, đại lượng phong vân nổi lên ở vương đô trong những ngày này đều là thiếu niên này dẫn tới.
Lại thêm thực lực ngày hôm qua Tần Trần thể hiện ra, khiến hắn căn bản không dám xem thường đối phương.
- Còn nhớ ta đêm qua đã nói gì với ngươi không?
Tần Trần mỉm cười.
- Ngươi là nói. . . chuyện kinh mạch của ta.
Nghe nói vậy, Tả Lập lập tức trở nên kích động tới ửng đỏ.
Tối hôm qua Tần Trần chỉ ra chuyện kinh mạch trên người hắn bị hao tổn, cũng nói nếu rảnh sẽ giành thời gian để giải quyết cho hắn, nhưng không nói thời gian cụ thể, cả ngày hôm nay, hắn đều ngây ra, không biết nên mở miệng thế nào.
Không ngờ Tần Trần lại chủ động nói ra.
- Đúng vậy, chuyện đã đáp ứng ngươi ta tất nhiên sẽ làm, ngươi trước tiên cứ ngồi ở đây, để ta kiểm tra kinh mạch của ngươi một chút, xem nên trị liệu như thế nào.
- Vâng!
Tả Lập đã không biết chân tay để ở đâu, để mặc cho Tần Trần bài bố, ngây ngốc ngồi trên ghế.
Tinh thần lực đảo qua, cảm giác của Tần Trần quét người trên người Tả Lập.
- Trần. . . Trần thiếu, thế nào. . .
Một lát sau, Tả Lập khẩn trương hỏi.
- Không có gì trở ngại, chỉ là ngươi lần trước trùng kích cảnh giới Thiên cấp đã năm năm rồi, cho nên hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút phiền phức.
- Thế còn cứu được không?
Trong lòng Tả Lập không nhịn được mà trầm xuống.
Thương thế của hắn đã là chuyện của năm năm trước, trong lúc này, hắn đã tìm tới rất nhiều Luyện Dược Sư và Huyết Mạch Sư ở vương đô, đều không thể giải quyết được vấn đề thân thể của mình, thậm chí rất nhiều người ngay cả nguồn bệnh cũng không tìm được.
Mà năm năm này hắn mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, nhưng tu vi thủy chung không tăng tiến, cơ hồ đã khôngcòn bất kỳ hy vọng gì.
Hiện tại vất vả lắm mới nhìn thấy một chút hy vọng, bảo hắn làm sao mà không chờ mong cho được.
- Đương nhiên là cứu được, mặc dù có chút phiền phức, nhưng vấn đề không lớn.
Tần Trần từ trên người lấy ra một hộp ngọc, mở hộp ngọc, bên trong đặt mấy cây kim dài nhỏ chừng một thước.
Đây là đồ hắn hôm nay ở bên ngoài thuận tay mua về.
- Ngươi ngồi xong, ta hiện tại sẽ trị liệu thương thế cho ngươi.
- Hiện tại trị luôn à?
Không ngờ nhanh như vậy, sau khi Tả Lập sửng sốt lại vội vàng nói:
- Trần thiếu, ta ngày hôm qua vừa chiến đấu xong, trên người bị một chút tiểu thương, hiện tại vẫn chưa khôi phục, hơn nữa, hôm nay lại bận rộn cả ngày, trạng thái không được tốt lắm, huống chi, hiện tại sắc trời đã muộn, có phải đổi thời gian khác, chờ Trần thiếu ngươi rảnh rồi lại tới trị cho ta không?
- Không cần, chuyện vài phút là xong, không cần phải phiền như vậy, hơn nữa trị liệu kinh mạch cũng không liên quan gì tới thương thế trên người ngươi.
Tần Trần lắc đầu.
- Chuyển gì mấy phút là xong?
Tả Lập hoảng sợ, lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Trần, cơ hồ là không dám tin vào tai mình.
Mình vì thương thế trên người, nhiều năm như vậy nghĩ bao nhiêu biện pháp, đi tìm bao nhiêu người, đều không thể giải quyết được.
Hiện tại thì hay rồi.
Không ngờ nói vài phút là có thể giải quyết, đây... không phải là ta nghe lầm chứ?
Lúc này, Tả Lập thậm chí hoài nghi, Tần Trần có phải là đang lừa mình hay không.
- Sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn trị liệu? Hay là không tin ta?
Thấy Tả Lập ngẩn người ra đó, Tần Trần nhíu mày nói.
- Không, không phải, ta sao có thể không tin Trần thiếu ngươi chứ.
Tả Lập cắn răng một cái.
Vất vả lắm mới nhìn thấy một chút hy vọng, làm sao có thể nói bỏ là bỏ, cùng lắm thì, trị liệu thất bại mà thôi, còn gì có thể thảm hơn hiện tại chứ?
Thân là một võ giả, tu vi cả đời không thể tiến thêm, chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới đỉnh phong, thậm chí tu vi còn đang không ngừng hạ xuống.
Loại thống khổ này Tả Lập không bao giờ muốn phải chịu.
- Trần thiếu, ngươi cứ làm đi.
Cắn răng một cái, Tả Lập vừa nói vừa bắt đầu cởi bỏ áo giáp và quần áo trên người.
- Tả thống lĩnh, ngươi làm cái gì vậy?
Nhìn thấy Tả Lập cởi áo rất nhanh, lộ ra bộ ngực đầy lông lá, Tần Trần không nhịn được há hốc miệng.
- Trần thiếu ngươi không phải chuẩn bị trị liệu kim châm thứ huyệt à? Ta không cởi quần áo thì ngươi châm thế nào.
Tả Lập vừa nghi hoặc hỏi vừa bắt đầu cởi quần.
- Khụ khụ.
Tần Trần đầu đầy hắc tuyến,
- Tả thống lĩnh, ta thi triển là phi châm thứ huyệt, không cần cởi quần áo.
- Ngươi không nói sớm, ta cởi cả quần rồi ngươi mới nói là phi châm.
Tần Trần:
- ...
- Chú ý.
Không muốn nói những lời vô nghĩa nữa, ánh mắt Tần Trần nghiêm lại, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng chụm lại, nhón một cây kim lên, cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp cong tay búng một cái.
- Vù!
Kim quang lóe lên, trong tiếng xé gió, Tả Lập chỉ cảm thấy ngực hơi tê lại, một cây kim đã đâm vào ngực hắn.