Đan Các to lớn hoa lệ, càng lên cao, kiến trúc lại càng tinh xảo, có một loại đại khí không cách nào nói rõ.
Đây cũng là nội tình của Đan Các, mới có được khí chất đặc biệt như vậy.
Lúc này Lưu Quang bước chân vội vàng, đi tới trước một gian phòng độc lập, nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau đó hắn nơm nớp lo sợ đứng thẳng, thần sắc khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
- Ai?
Một thanh âm hấp dẫn lòng người từ trong cửa truyền ra:
- Có chuyện gì?
Thanh âm này trầm thấp, hiển nhiên bởi vì bị quấy rầy mà hơi không vui.
Nuốt nước miếng, Lưu Quang cẩn thận từng li từng tí nói:
- Các chủ, thuộc hạ Lưu Quang, hôm nay Đan Các chúng ta khảo hạch ra một Luyện Dược Sư tân tấn, hắn muốn gặp ngài có chuyện.
- Luyện Dược Sư tân tấn muốn gặp ta, Lưu Quang, ngươi nên biết bổn Các chủ gần đây có chuyện quan trọng, chút việc nhỏ ấy cũng tới quấy rầy ta?
Tuy cách cửa phòng, nhưng cái trán của Lưu Quang đã chảy ra mồ hôi lạnh, hắn xoa xoa mồ hôi trán, khẩn trương nói:
- Người này nói có một sinh ý bàn với Đan Các ta, phải gặp Các chủ ngài mới được.
- Sinh ý?
Thanh âm kia cười một tiếng:
- Một Luyện Dược Sư tân tấn, có thể có sinh ý gì, ngươi trực tiếp nói cho hắn biết, để cho hắn xéo đi, gần đây bổn Các chủ rất bận rộn, không rảnh gặp người.
- Cái này...
Nếu như là Luyện Dược Sư khác yêu cầu, Lưu Quang sớm đã xoay người rời đi, nhưng Tần Trần yêu cầu, lại làm cho hắn thoáng do dự, nói:
- Các chủ, Luyện Dược Sư tân tấn kia rất bất phàm, thuộc hạ cảm thấy ngài nên gặp một lần.
- Ah?
Két... một tiếng, cửa phòng mở ra, một nữ tử mặc Luyện Dược Sư Bào ửng đỏ đi ra.
Người này búi tóc cao ngất, trên đầu cắm ba cây trâm ngọc, đôi mắt sáng ngời, bờ môi ửng đỏ tràn ngập hấp dẫn, cái mũi cao thẳng, da thịt trắng tuyết...
Nữ tử chừng ba mươi tuổi, trên người lộ ra phong tình mê người của nữ nhân thành thục.
Nàng là Các chủ của Đan Các, Tiêu Nhã.
- Tên kia có chỗ nào bất phàm? Chẳng lẽ là tộc trưởng của đại gia tộc nào đó sao?
Tiêu Nhã lười biếng duỗi lưng, bàn tay như ngọc trắng che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái, tóc mai tán loạn, che chắn đôi mắt như sương mù, có chút hăng hái nhìn Lưu Quang.
Nàng cực kỳ hiểu rõ Lưu Quang, nếu không có người thực để cho hắn cảm thấy bất phàm, thì sẽ không dám nói như vậy.
Lưu Quang cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Nhã nói:
- Các chủ, cũng không phải, chỉ là một thiếu niên thoạt nhìn mười lăm, mười sáu tuổi.
- Ân?
Tiêu Nhã kinh ngạc.
- Mười lăm, mười sáu tuổi? Thông qua khảo hạch Luyện Dược Sư nhất phẩm?
- Đúng vậy Các chủ, hơn nữa hắn ở vòng thứ nhất khảo hạch, đã nhận được max điểm, đợt thứ hai khảo hạch khống hỏa, thi triển ra Cửu Diễm Bảo Tháp Pháp, vòng thứ ba khảo hạch luyện chế, trực tiếp luyện chế ra Chân Nguyên Đan cực phẩm.
- Hí!
Tiêu Nhã hít một hơi lãnh khí, trong hai mắt dị sắc liên tục, sau đó khẽ cười nói:
- Lại có thiếu niên bất phàm như vậy, khanh khách, có chút ý tứ, còn muốn gặp ta nói chuyện làm ăn, ha ha, ta đột nhiên lại hết bận rồi, đi thôi, đi xem thiếu niên kia đến tột cùng có địa vị gì!
Lúc này.
Hoàng Ngọc Linh và La quản sự đứng ở bên ngoài phòng thi, nội tâm thấp thỏm không yên, chân tay luống cuống.
Vừa rồi từ trong miệng những người thi rớt, bọn hắn đã được biết Tần Trần thông qua khảo hạch Luyện Dược Sư, hai người đồng thời khóc không ra nước mắt.
Ở Đan Các công tác mấy năm, mình tập trung tinh thần muốn nịnh bợ một Luyện Dược Sư mà không được, bây giờ tốt rồi, thật vất vả có một Luyện Dược Sư “để ý mình, mình hết lần này tới lần khác miệng tiện, xem thường người, đắc tội đối phương.
Làm sao lại xui xẻo như vậy? !
Một Luyện Dược Sư nhất phẩm có địa vị như thế nào, Hoàng Ngọc Linh quá rõ ràng rồi, chỉ cần mất hứng, để cho Đan Các sa thải mình là sự tình dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến mình có khả năng sẽ bị Đan Các sa thải, mất đi công tác hậu đãi, nội tâm liền có xúc động muốn khóc.
Không được, mình nhất định phải nghĩ biện pháp, lần nữa đạt được thiếu niên kia coi trọng.
Nàng bất cứ giá nào rồi, lợi dụng ưu thế thân thể, lừa thiếu niên kia lên giường.
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, biết qua chuyện gì chứ, điên loan đảo phượng một lần, ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, còn không tùy ý mình bài bố?
Nói không chừng đối với mình còn có thể nói gì nghe nấy.
Nghĩ tới đây, Hoàng Ngọc Linh nhịn không được hưng phấn lên, trong đầu miên man bất định, nghĩ đến dùng biện pháp gì mới có thể lừa gạt Tần Trần lên giường.
Hoàng Ngọc Linh ở một bên tâm tư di động, La quản sự thì bất mãn nhìn nàng.
Nếu không phải tiện nhân kia châm ngòi ly gián, mình ngay từ đầu làm sao sẽ gây chuyện với Tần Trần.
Hiện tại tốt rồi, một đắc tội đại sư tương lai, sau này mình làm sao lăn lộn ở trong Đan Các?
Hắn leo đến vị trí chủ quản khảo hạch, bỏ ra không biết bao nhiêu năm, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết.
Nếu như bởi vì đắc tội Tần Trần mà vứt bỏ công tác, quả thực chỉ muốn chém Hoàng Ngọc Linh vài nhát.
- Cạch cạch cạch!
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, Hoàng Ngọc Linh và La quản sự đồng thời ngẫng đầu.
- Các... Các chủ đại nhân!
Nhìn thấy người tới, hai người càng hoảng sợ, cung kính hành lễ.
Trời ạ, sao Các chủ đại nhân lại tới phòng thi? Chẳng lẽ tới gặp Tần Trần kia sao?
Ngẫm lại cũng phải, nếu không có quan hệ với Các chủ đại nhân, Tần Trần kia mới mười lăm, mười sáu tuổi , làm sao có thể thông qua khảo hạch Luyện Dược Sư nhất phẩm?
- Đã xong, đã xong!
Trong nháy mắt, hai người tâm chìm đáy cốc.
Trong phòng khảo hạch.
Tần Trần bưng chén trà nhấp một ngụm, cực kỳ nhàn nhã.
Hôm nay bề bộn cả ngày, thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi, chờ cùng Đan Các đàm xong sinh ý, sự tình cần bề bộn cũng giải quyết không sai biệt lắm.
Trần Mộ và Âu Dương Thành thì ở một bên đứng ngồi không yên, im lặng nhìn Tần Trần.
Tiểu tử này, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nhàn nhã ở chỗ này uống trà như vậy, chờ hắn nhìn thấy Các chủ, xem hắn còn có thể tiếp tục nhàn nhã như vậy hay không.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Sau đó Tiêu Nhã và Lưu Quang từ bên ngoài đi vào.
Tùy theo mà đến, còn có mùi thơm thấm vào ruột gan, mùi thơm này, tuyệt đối không phải nước hoa nhân tạo, mà là mùi thơm cơ thể chỉ có ở nữ nhân.
Trần Mộ và Âu Dương Thành vội vàng từ trên ghế nhảy lên, quả thực giống như chuột thấy mèo, cung kính hành lễ nói:
- Bái kiến Các chủ.
Khoát khoát tay, ánh mắt ngưng tụ ở trên người Tần Trần, Tiêu Nhã cười nói:
- Ngươi chính là Luyện Dược Sư tân tấn muốn gặp ta?
- Tần Trần, vị này chính là Đan Các Các chủ Tiêu Nhã, còn không mau chào hỏi.
Lưu Quang ở một bên giới thiệu.
- Tần Trần bái kiến Các chủ đại nhân.
Tần Trần lại uống một ngụm trà, lúc này mới buông chén trà xuống, chắp tay hành lễ.
Hung hăng càn quấy, quá kiêu ngạo rồi.
Tất cả mọi người thấy một màn như vậy, đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lưu Quang cũng há mồm.
Dù ngươi lại ngưu bức, thì cũng là Luyện Dược Sư của Đan Các, nhìn thấy Các chủ, nhưng ngay cả đứng cũng không đứng lên, quá kiêu ngạo rồi.