Vũ Thần Chúa Tể

Chương 115: Giận điên người

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người nghị luận nhao nhao, cực kỳ hâm mộ nhìn Chu Đào.

Luyện Dược Sư nhất phẩm hai mươi lăm tuổi, coi như ở trong lịch sử của Đại Tề quốc, cũng cực kỳ ít thấy.

Thậm chí Hoàng Ngọc Linh và La quản sự cũng hâm mộ nhìn tới, trong ánh mắt dị sắc liên tục.

Thấy không, đây mới thực là thiên tài, nếu như hắn có thể vừa ý ta, nửa đời sau của ta liền có phúc hưởng rồi.

Khinh thường nhìn Tần Trần, Hoàng Ngọc Linh tâm tư di động, đã nghĩ đến lát nữa làm sao câu dẫn Chu Đào lên giường rồi.

- Người cuối cùng, Vương An, 92 điểm!

Lúc này đây đi ra, là một lão giả râu tóc hoa râm, đoán chừng đã hơn sáu mươi, run run rẩy rẩy, kích động đến chòm râu rung động.

- Lão thiên mở mắt, quả nhiên không có buông tha cho lão hủ.

Hốc mắt lão đầu rưng rưng, sắp khóc rồi.

Mọi người thấy thế, thổn thức không thôi.

Rất nhiều người nhận thức Vương An này, là khách quen của Đan Các, kỳ thật hắn hơn ba mươi tuổi đã trở thành một Luyện Dược học đồ cao cấp.

Nhưng gần ba mươi năm sau, hàng năm người này đều khảo hạch Luyện Dược Sư, hôm nay tổng cộng không dưới trăm lần rồi, nhưng đến bây giờ, như trước không thể trở thành một Luyện Dược Sư nhất phẩm.

Lần này là lần thứ năm hắn thông qua vòng khảo hạch thứ nhất, khó trách hắn sẽ kích động như vậy.

Nếu lại không thông qua khảo hạch, về sau cơ hội sẽ càng ngày càng xa vời.

- Được rồi, nhân số thông qua chỉ có năm cái, các ngươi chuẩn bị một chút, sau đó theo ta đi vào, những người khác có thể rời đi, lần sau lại đến.

Vương Tuấn cuốn danh sách, quay người muốn đi.

Cách đó không xa, Tần Trần sững sờ.

Vậy thì xong?

- Chậm đã, ta thì sao?

Tần Trần tiến tới một bước, nhịn không được nói.

Đáp án của mình, hắn rất rõ ràng, thông qua vòng thứ nhất tuyệt đối không có một chút vấn đề.

Nhưng bây giờ trong danh sách rõ ràng không có tên của hắn, điều này sao có thể?

- Ngươi?

Vương Tuấn quay đầu liếc nhìn Tần Trần, cười nhạo nói:

- Ngươi tính toán cái gì, không có tên của ngươi, là không thông qua khảo hạch, cái này cũng không hiểu sao?

Vừa rồi thái độ của Trần Mộ và Âu Dương Thành đối với Tần Trần, hắn đều ở một bên thấy được, biết đạo sư không ưa đối phương, thái độ của hắn sao sẽ tốt được.

- Là ai vậy? Lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như thế.

- Ta nhìn xem, ha ha, lại là người này.

- Nguyên lai là tiểu tử ở trong nửa canh giờ nộp bài thi.

- Hắc hắc, nghe nói hắn ngay cả Luyện Dược học đồ cũng không phải, cũng tới tham gia khảo hạch, mấu chốt tham gia khảo hạch thì thôi, nửa canh giờ đã nộp bài thi, hiện tại còn hỏi vì cái gì không có tên của mình.

- Trời ạ, hắn là cố ý đến làm trò cười sao?

Mọi người thấy là Tần Trần, sắc mặt đều cổ quái cười nhạo.

- Vì cái gì không có tên của ngươi, cái kia còn phải hỏi sao, ngươi bị loại rồi, hiểu chưa? Còn trang bức cái gì chứ.

Hoàng Ngọc Linh cũng nhịn không được nữa, vẻ mặt xem thường.

Đã đến lúc này còn trang, có mệt hay không!

Ngươi không phiền ta cũng mệt mỏi a.

- Người trẻ tuổi, đừng trèo cao theo đuổi xa, làm đến nơi đến chốn mới là vương đạo.

La quản sự cũng nhịn không được nữa nói móc.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Trần trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Vương Tuấn xoay người, đang chuẩn bị mang năm người thông qua vòng thứ nhất tiến vào phòng thi, đột nhiên két… một tiếng, cửa phòng thi mở rộng, ba nhân ảnh vội vã đi ra.

- Lưu Quang đại sư, Âu Dương đạo sư, Trần Mộ đại sư.

Thấy rõ người tới, Vương Tuấn hoảng sợ, cung kính hành lễ.

- Ai là Tần Trần?

Lưu Quang nhìn cũng không nhìn hắn, rống lớn một tiếng, ánh mắt lướt qua đại sảnh, cực kỳ lo lắng.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lộp bộp… trong nội tâm Hoàng Ngọc Linh và La quản sự đồng thời cả kinh.

Nhìn bộ dáng vội vàng của Lưu Quang đại sư, không phải là Tần Trần ở bên trong làm chuyện gì, chọc giận Lưu Quang đại sư chứ?

Đã xong đã xong, Tần Trần là nàng mang tới, nếu quả thật xảy ra chuyện, bọn hắn cũng khó tránh trách phạt ah.

- Lưu Quang đại sư, hắn là Tần Trần, người này ngay cả Luyện Dược học đồ cũng không phải, lại dám tới tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư, ta cũng là bị bức bất đắc dĩ, mới dẫn hắn tới.

- Đúng vậy Lưu Quang đại sư, thuộc hạ chỉ theo quy củ của Đan Các, mới báo danh cho hắn, có phải hắn làm ra chuyện gì chọc giận đại sư hay không?

Hoàng Ngọc Linh và La quản sự vội vàng phủi sạch quan hệ, đồng thời giận dữ hét với Tần Trần:

- Tiểu tử, nói mau, ngươi đến cùng làm cái gì, lại làm Lưu Quang đại sư tức giận như thế, còn không khai ra.

- Ngươi là Tần Trần?

Ánh mắt của Lưu Quang đại sư rơi vào trên người Tần Trần, nhưng lại có chút kinh hãi.

Tuổi trẻ, quá trẻ tuổi.

Thật khó có thể tưởng tượng, vừa rồi bài thi kia là thiếu niên còn trẻ như vậy làm ra.

Trẻ tuổi như vậy, tạo nghệ ở phương diện luyện dược đã kinh người như thế, trên đời này lại có thiên tài như vậy sao?

Vốn Lưu Quang đại sư rất chờ mong với Tần Trần, bây giờ nhìn thấy hắn còn trẻ như vậy, trong nội tâm càng thêm kích động.

- Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tốt, thật tốt quá.

Lưu Quang mừng rỡ nhảy dựng lên:

- Không nghĩ tới vòng thứ nhất đạt được max điểm, lại là một thiếu niên còn trẻ như vậy, thật không nghĩ tới, xem ra Đan Các của Đại Tề quốc ta, tương lai có hi vọng rồi.

- Cái gì?

- Max điểm?

- Lưu Quang đại sư là nói Tần Trần kia sao?

- Điều này sao có thể? Không phải là giả chứ, max điểm, đây chính là một đề không sai, hơn nữa thành tích như vậy, vừa rồi tại sao không có tên của hắn?

Tất cả mọi người sợ ngây người, tràng diện ầm ầm nổ tung, phảng phất như động đất.

Nói đùa gì vậy, max điểm, bọn hắn đều đã làm đề thi kia, biết rõ đề mục lần này khó như thế nào, từ mấy người khác cao nhất mới 92 điểm là có thể nhìn ra.

Nhưng Tần Trần ngay cả Luyện Dược học đồ cũng không phải, rõ ràng lấy được max điểm, đây quả thực là quá khiếp sợ.

- Lưu Quang đại sư, ngươi muốn xử phạt hắn như thế nào, chỉ cần mở miệng, ta lập tức gọi vệ đội tới…

Hoàng Ngọc Linh và La quản sự vẫn còn la ó, đột nhiên thanh âm dừng lại, hai mắt trợn tròn xoe, như con vịt bị bóp cổ.

Max điểm, Tần Trần max điểm?

Sắc mặt của Hoàng Ngọc Linh và La quản sự đỏ lên, sau đó như mất hồn mất vía.

Trước kia một mực lải nhải, mắng đối phương giả vờ giả vịt, ngay cả Luyện Dược học đồ cũng không phải, lại dám tới tham gia khảo hạch.

Kết quả đối phương max điểm.

Nếu là người bình thường nói vậy, bọn hắn căn bản sẽ không tin, nhưng bây giờ nói lại là Lưu Quang đại sư, làm sao có thể giả được.

Hai người chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sắp điên mất.

Những người khác cũng choáng váng, cả đám khiếp sợ đến tròng sắp rơi xuống đất.

Thật quá lừa người, tiểu tử này chẳng những không phải Luyện Dược học đồ, còn ở vòng thứ nhất chỉ tham gia nửa canh giờ liền nộp bài thi, vốn cho rằng hắn ghi loạn, ai biết trực tiếp được max điểm.

Quả thực là người so với người giận điên người.

Bọn hắn vất vất vả vả, làm hết một canh giờ, cũng không thông qua khảo hạch được, hơn nữa mỗi người đều là Luyện Dược học đồ cao cấp.

So sánh với Tần Trần, quả thực là cặn bã ah.

- Tốt rồi, người thông qua khảo hạch theo ta vào, chuẩn bị đợt khảo hạch thứ hai.

Lưu Quang đại sư hòa ái nhìn Tần Trần, vẻ mặt thoả mãn, mang theo mọi người đi vào.

Chỉ để lại mọi người choáng váng, vẫn ngây ra như phỗng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️