Đạo đề kế tiếp càng thêm thú vị, chỉ thấy đề mục là:
- Ngươi là một Luyện Dược Sư nhất phẩm, ở trong Yêu Tổ Sơn Mạch rèn luyện, bởi vì không cẩn thận, bị Bạch Nhận Độc Chu cắn thương cánh tay, độc tố của Bạch Nhận Độc Chu nhanh chóng xâm lấn, cánh tay của ngươi mất đi tri giác, hơn nữa độc tố bằng tốc độ kinh người lan tràn về phía trái tim. Mà lúc này, trên người của ngươi không có những thuốc giải độc khác, thành trì gần nhất cũng cách ngươi ngàn dặm, ngươi sẽ làm như thế nào? Vì cái gì làm như vậy?
Thú vị, thật thú vị!
Chứng kiến hai đề mục này, Tần Trần nhịn không được gật đầu.
Người ra đề mục này, đúng là một Luyện Dược Sư rất lợi hại, hai đề mục này nhìn như đơn giản, kỳ thật đều dấu diếm bẫy rập cực lớn.
Ví dụ như đề thứ nhất, Long Tiên Hương là linh dược cấp ba, thân là một Luyện Dược Sư, nhìn thấy Long Tiên Hương, nhất định sẽ lựa chọn hái ngay, một ít người thông minh thì sẽ cẩn thận quan sát bốn phía, xem xét đến cùng có nguy hiểm hay không....
Nhưng trên thực tế, những đáp án này đều là sai, Long Tiên Hương là linh dược cộng sinh với yêu thú cấp ba Huyễn La Thú, nó và Huyễn La Thú cơ hồ là cùng tồn tại, mà Long Tiên Hương trăm năm, mùi thơm tối đa chỉ có thể truyền ra 50m, mà ngươi có thể ngửi được mùi thơm ở ngoài 100m, nói rõ ngươi đã rơi vào trong mê hoặc của Huyễn La Thú rồi, biện pháp duy nhất là lập tức dùng Phá Huyễn Đan, sau đó xoay người bỏ chạy.
Về phần đề thứ hai, cũng cực kỳ thú vị, Bạch Nhận Độc Chu là một loại yêu thú kịch độc, có độc tố mãnh liệt, một khi bị độc tố của Bạch Nhận Độc Chu xâm lấn, phải ở trong thời gian cực ngắn giải độc, nếu không độc tố sẽ nhanh chóng rót vào lục phủ ngũ tạng, làm cho tê liệt, thậm chí vẫn lạc.
Cái đề này, khảo hạch là năng lực xử lý của Luyện Dược Sư, dù sao ở dã ngoại sinh tồn, sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, Luyện Dược Sư có đủ năng lực giải quyết hay không, là sự tình cực kỳ mấu chốt.
Sẹt sẹt sẹt!
Ngòi bút tung bay, Tần Trần nhanh chóng viết xuống từng đáp án.
Sau nửa canh giờ, Tần Trần đã hoàn thành bài thi của mình.
Kiểm tra một lần, phát hiện không có sai lầm, Tần Trần đứng dậy.
- Tiểu tử này muốn làm gì? Không phải là không biết giải đáp như thế nào, muốn lui ra khỏi đó chứ?
- Hừ, ta biết ngay hắn ghi lung tung, hiện tại biết khó, muốn buông tha rồi.
- Nửa đường bỏ thi, đây là sự tình rất nghiêm trọng.
- Nhất định sẽ bị nghiêm trị.
Thí sinh khác thấy một màn như vậy, cả đám cười lạnh nói.
Quả nhiên, Trần Mộ dược sư vốn tâm tình khó chịu, nhìn thấy cảnh này, không khỏi mở miệng.
- Tiểu tử, ngươi làm gì, nhiễu loạn kỷ luật lúc khảo hạch, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?
Trần Mộ vỗ bàn, bỗng nhiên đứng lên, chỉ cần Tần Trần không cho hắn một giải thích hợp lý, hôm nay hắn phải cho Tần Trần giáo huấn nhớ đời.
- Trần Mộ dược sư, ta đáp đã xong, sớm nộp bài thi, chẳng lẽ cái này cũng không thể?
Tần Trần nhíu mày.
- Đáp... Đáp xong...
Trần Mộ sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.
Âu Dương Thành cũng nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này mới qua một nửa thời gian, tiểu tử này đã đáp xong? Nói đùa gì vậy?
- Ngươi giao bài thi lên đây đi.
Trần Mộ hừ lạnh.
Tần Trần đưa bài thi qua, quả nhiên phía trên tràn ngập đáp án, Trần Mộ không chỗ làm khó dễ, hận đến nghiến răng.
Tiểu tử này, nhất định là tùy ý ghi đáp án, thật đáng chết.
Nếu như hắn không ghi, mình có thể làm khó dễ rồi, hết lần này tới lần khác hắn viết lên tất cả đáp án, mình muốn làm khó dễ cũng không có cơ hội.
- Ngươi đi ra ngoài trước đi.
Trần Mộ khó chịu nói.
- Lúc nào công bố kết quả khảo hạch? Bắt đầu vòng tiếp theo?
Tần Trần lại hỏi.
Hắn không hỏi còn được, vừa hỏi ra, Trần Mộ tức giận đến thiếu chút nữa đập bàn.
Ngươi nói ngươi một gia hỏa lung tung đáp đề, hỏi lúc nào công bố kết quả có ý nghĩa sao? Cùng ngươi có nửa điểm quan hệ sao?
Rõ ràng còn hỏi vòng tiếp theo bắt đầu lúc nào, chỉ có thông qua mỗi một vòng khảo hạch, mới có thể tiến vào vòng tiếp theo, ngươi vòng thứ nhất cũng thông qua không được, nơi nào đến vòng tiếp theo?
- Đi ra ngoài chờ kết quả, sau khi nộp bài thi, chúng ta sẽ phê duyệt, nếu như thông qua vòng thứ nhất, chúng ta tự nhiên sẽ thông tri ngươi, không có thông tri ngươi, là không có thông qua khảo hạch, ngươi có thể đi rồi.
Cố nén nói ra mấy câu đó, Trần Mộ thiếu chút nữa giận đến nội thương.
Tần Trần gật đầu, đi ra phòng khảo hạch.
- Tiểu tử này, quá coi trời bằng vung rồi, hiện tại hắn đi còn may, nếu như không đi, để cho ta phát hiện lung tung đáp đề, xem ta thu thập hắn như thế nào, còn muốn tham gia vòng tiếp theo, cũng không nhìn đức hạnh của mình.
Trần Mộ tức giận đến toàn thân run rẩy.
- Được rồi, Trần huynh bớt giận, người như vậy chúng ta thấy còn ít sao, Luyện Dược Sư thân phận cao quý, người muốn tìm vận may trở thành Luyện Dược Sư cũng không ít, chúng ta từng cái đều tức giận, thì không phải tức chết rồi sao.
Âu Dương Thành mỉm cười nói:
- Được rồi, dù sao hiện tại nhàn rỗi không có việc gì, hai người chúng ta phê duyệt xem tiểu tử này làm như thế nào.
- Muốn phê duyệt ngươi phê duyệt đi, tiểu tử này có thể viết ra cái gì chứ, trực tiếp ném vào thùng rác còn được.
Trần Mộ mặt lộ vẻ khinh thường, chẳng muốn đi liếc nhìn bài thi của Tần Trần.
Đi ra phòng khảo hạch, Tần Trần duỗi lưng một cái.
Thông qua vòng thứ nhất là hoàn toàn không có vấn đề, hi vọng nhanh phê duyệt chấm dứt, tiến vào vòng tiếp theo.
- Ồ, sao ngươi mới nửa canh giờ đã đi ra? Hiện tại khảo hạch còn chưa chấm dứt a?
Ngoài cửa, La quản sự và Hoàng Ngọc Linh đang trò chuyện, chứng kiến Tần Trần đi ra, đột nhiên sững sờ, hồ nghi nhìn về phía chiếc đồng hồ cát.
Đúng là mới qua nửa canh giờ.
- La quản sự, cái kia còn phải hỏi sao, nhất định là gia hỏa này không đáp được đề thi, tự mình bỏ cuộc.
Hoàng Ngọc Linh khinh thường nói.
Mình sớm đã biết tiểu tử này là đến hấp dẫn mình chú ý, còn ở trước mặt mình giả bộ như muốn khảo hạch Luyện Dược Sư, ha ha, hiện tại lộ chân đi à nha, không tới nửa canh giờ, đã bị đuổi ra ngoài, cũng không thấy mất mặt.
Nữ nhân này không phải là bị nam nhân đá đó chứ? Sao oán khí lớn như vậy.
Tần Trần im lặng nhìn Hoàng Ngọc Linh, từ khi mình vừa tiến vào Đan Các, người này giống như một oán phụ, lải nhải không ngừng.
Mặc kệ đối phương, Tần Trần ở khu nghỉ ngơi tìm cái bàn ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
- Ngươi...
Thấy Tần Trần bỏ qua mình, Hoàng Ngọc Linh nghiến răng nghiến lợi.
- Hừ, tiểu tử này còn không đi, chẳng lẽ muốn đợi công bố kết quả sao?
La quản sự lắc đầu cười lạnh, hiện tại là cơ hội đi tốt, Trần Mộ dược sư và Âu Dương Thành dược sư không có thời gian để ý tới hắn, một khi duyệt bài thi xong, tiểu tử này còn muốn đi, chỉ sợ không còn kịp rồi.
Trong phòng khảo hạch.
Âu Dương Thành lười biếng cầm bài thi của Tần Trần lên, ánh mắt nhìn đạo thứ nhất đề, vừa mới chuẩn bị tiện tay đánh trượt.
Ngòi bút vừa chạm xuống, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
- Cái này...
Hắn trừng mắt, nhanh chóng nhìn lại bài thi của Tần Trần, ánh mắt tùy ý quét qua quét lại, càng nhìn xuống, hoảng sợ càng đậm, miệng há to, phảng phất như gặp quỷ rồi.