Vũ Thần Chúa Tể

Chương 106: Nghiện giả vờ

Chương Trước Chương Tiếp

- Hết rồi hả?

Tần Trần sửng sốt, cái này gọi là giới thiệu?

Phục vụ viên này bị gì vậy? Ban nãy nàng như ngậm thuốc súng trong mồm, thoạt này niên kỷ không lớn, chắc là không phải đến thời kỳ mãn kinh chứ.

Tần Trần phiền muộn.

- Không tính toán, để ta tự xem đi.

Không muốn nói lời dư thừa với phục vụ viên này, Tần Trần đi đến trước quầy, quét mắt nhìn đan dược trước mặt.

Đan dược nơi này tuyệt đại đa số đều trưng bày trong bình ngọc, nhưng cũng có một số trực tiếp trưng bày trên quầy hàng, Tần Trần nhẹ nhàng cầm lấy rồi quan sát tỉ mỉ.

- Hừm, viên Hồi Xuân Đan này miễn cưỡng thuộc về trung phẩm, mặt ngoài đan dược thô tháp, độ dung hợp khoảng bảy phần mười... Chắc là do một Luyện Dược Sư nhất phẩm luyện chế, hơn nữa thủ tháp luyện chế của hắn có nhiều chỗ sai lâm.

- Viên Võ Lộ Đan này ngược lại không tệ, chỉ tiếc hỏa hầu không đúng chỗ, dược hiệu tối đa chỉ có thể phát huy bảy thành, có thể coi là trung phẩm.

- Viên này...

Tùy ý đảo qua, trong nháy mắt rất nhiều tin tức về các loại đan dược trước mặt đã bị Tần Trần nhìn ra, thậm chí ngay cả trình độ của Luyện Dược Sư hắn cũng có thể khoảng chừng đánh giá ra được.

Hoàng Ngọc Linh ở bên cạnh nhìn hắn cầm lấy từng viên đan dược, nhất thời trong lòng cười lạnh.

Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.

Thiếu niên này nhìn chỉ mới 16-17 tuổi, có lẽ ngay cả tên mỗi loại đan dược cũng không biết, có thể nhìn ra được cái gì.

Sao ngày hôm nay mình lại xui xẻo như vậy, cư nhiên gặp một gia hỏa trang bức, làm uổng phí không ít thời giờ của mình, còn làm cho mình mất đi cơ hội tiếp cận rùa vàng nữa.

- Há, ta hiểu rồi.

Bỗng nhiên linh quang lóe lên, một ý niệm chợt nổi lên trong đầu Hoàng Ngọc Linh, trong mắt nàng xuất hiện vẻ khinh thường, rốt cuộc nàng đã biết vì sao đối phương lại giả vờ trước mặt mình rồi.

Nhất định là cảm thấy mình xinh đẹp, nên cố tình tiếp cận mình, dạng người như vậy mình thấy nhiều lắm.

Cũng không dùng gương soi đức hạnh của mình một chút, ăn mặc phổ thông như vậy, nhất định là tiểu tử nghèo từ nơi nào đi ra, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga đây mà, đúng là mơ mộng hão huyền.

Nghĩ đến đây, Hoàng Ngọc Linh càng ngẩng đầu cao ngạo.

- Chẳng trách Đại Tề Quốc cao thủ không nhiều, nếu thực lực của Luyện Dược Sư không tốt, thì thực lực tổng hợp của một quốc gia tự nhiên cũng sẽ không tốt.

Nhìn xong hết đan dược nhất phẩm và nhị phẩm trong đại sảnh, trên cơ bản Tần Trần đã lý giải được thực lực của Đan Các ở Đại Tề Quốc rồi.

Yếu, thật sự rất yếu.

Vốn tưởng Đan Các thuộc cơ cấu trực tiếp của Đan Tháp, thì trình độ Luyện Dược Sư bên trong cho dù kém cũng sẽ không quá kém, hiện tại xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Mỗi một loại đan dược ít nhất có hơn mười chỗ sai lầm, vô luận là trên phương diện tài năng hay hỏa hầu, thậm chí phương pháp đều kém xa Vũ Vực, căn bản không phải một cấp bậc.

Tuy đan dược nơi này chỉ có nhất nhị phẩm, không phải đan dược cao cấp nhất được Luyện Dược Sư Đan Các luyện chế, nhưng cây nở từ mầm, từ trên người những Luyện Dược Sư cấp thấp, trung cấp này, Tần Trần đã có thể nhìn ra toàn bộ trình độ chế dược của Đan Các ở Đại Tề Quốc.

Lắc đầu, Tần Trần than nhẹ một tiếng, cũng khó trách ngay cả Tụ Bảo Lâu cũng dám gọi nhịp với Đan Các.

Nhìn Tần Trần vừa nhìn vừa không ngừng lắc đầu, rồi thở dài, khi đối mặt với các đan dược này có bộ dáng hết sức không vừa lòng, Hoàng Ngọc Linh quả thật muốn cười to.

Cười chết ta rồi, gia hỏa này còn nghiện giả vờ nữa.

Đan dược trước mặt hắn đều là đan dược nhị phẩm, coi như là những vị Luyện Dược Sư nhất phẩm kia cũng không dám soi mói, một tiểu tử nghèo nho nhỏ như hắn cũng mưu toan muốn đánh giá?

Lại thêm một lúc, Hoàng Ngọc Linh bước về phía trước hai bước, mang theo giễu cợt nói:

- Khách quan đã cân nhắc sẽ mua đan dược gì chưa?

- Bây giờ ta không muốn mua đan dược.

Tần Trần lắc đầu, nếu như đã biết trình độ của Đan Các, thì cũng nên làm chính sự rồi.

- Cái gì? Không phải đến mua đan dược, vậy ngươi đến tiêu khiển lão nương sao?!

Hoàng Ngọc Linh kém chút mắng to, người như vậy tiếp cận mình, còn làm phí phạm thời gian của mình, coi như có nghèo hơn thì cũng phải mua một hai viên đan dược chứ, đằng này một viên đan dược cũng không mua, đây cũng thật quá đáng.

- Nếu như không mua đan dược thì xin mời rời đi, ta còn phải chiếu cố khách hàng khác.

Hoàng Ngọc Linh lười nói lời thừa thãi, xoay người muốn rời đi.

- Chậm đã.

Tần Trần nhướng mày, ta còn chưa nói hết, ngươi gấp cái gì chứ.

- Ngươi còn có chuyện gì?

Hoàng Ngọc Linh quay đầu lại, hai tay ôm ngực, bộ ngực bị nàng ép nhô lên, tức sắp nổ tung phổi.

Gặp qua vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy qua vô siêm lỉ như vậy, không mua đan lại còn không biết liêm sỉ gọi mình lại.

- Các chủ của ngươi ở nơi nào? Mang ta đi gặp hắn, ta có chuyện trao đổi với hắn.

Tần Trần trực tiếp nói.

Cuộc trao đổi này của mình rất lớn, coi như là Chấp sự bình thường cũng không có tư cách nói chuyện, chỉ có tìm Các chủ của Đan Các mới được.

- Các chủ, ngươi còn muốn gặp Các chủ của chúng ta?

Hoàng Ngọc Linh kém chút cười thành tiếng, tiểu tử này cũng không nhìn thân phận của mình là gì, vậy mà muốn gặp Các chủ đại nhân, Các chủ đại nhân dễ gặp như vậy sao?

- Không biết các hạ có hẹn trước không, Các chủ đại nhân chúng ta bận trăm công nghìn việc, nếu như không có hẹn trước mà nói, sẽ không gặp được Các chủ đại nhân.

Hoàng Ngọc Linh nhịn không được nói.

- Hẹn trước? Lẽ nào không có biện pháp khác sao? Ngươi giúp ta thông báo một chút, nói...

Tần Trần còn muốn nói điều gì đã bị Hoàng Ngọc Linh trực tiếp cắt đứt, nàng không nhịn được nữa:

- Ta nói ngươi nghe không rõ sao, Các chủ chúng ta thân phận cao quý, sự vụ bận rộn, không phải ai muốn gặp là có thể gặp được, lẽ nào cứ có a miêu a cẩu nói muốn gặp Các chủ, thì Các chủ chúng ta phải tiếp sao? Muốn trực tiếp gặp Các chủ chúng ta? Có thể, ngươi là Luyện Dược Sư sao? Không phải Luyện Dược Sư cũng muốn gặp Các chủ, ngươi thấy có khả năng sao!

Hoàng Ngọc Linh như súng máy liên thanh, vẻ mặt chán ghét.

Nếu muốn cua mình thì nên có chút đầu óc chứ!

- Lẽ nào muốn gặp Các chủ thì phải có thân phận Luyện Dược Sư mới được sao?

Tần Trần mất hứng.

Nữ nhân này có bệnh hả, sao lại nhiều lời như thế?

- Ngươi cho rằng thế nào?

Hoàng Ngọc Linh đã lười nói nữa, giễu cợt nói:

- Các chủ chúng ta có thận phận gì, không phải Luyện Dược Sư thì coi như những quan lại quý nhân, hào môn cổ chủ kia cũng phải xếp hàng hẹn trước. Lúc tâm tình tốt thì không chừng mười ngày nửa tháng sẽ có cơ hội gặp mặt, còn tâm tình không tốt thì ngoan ngoãn chờ, chờ một năm cũng bình thường, thậm chí từ chối không gặp cũng không phải không có, ngươi đã không có hẹn trước, còn muốn gặp Các chủ?

- Trở thành Luyện Dược Sư sao!

Nghe Hoàng Ngọc Linh nói, trong nháy mắt Tần Trần đã minh bạch.

Đời trước hắn cũng là Luyện Dược Sư, tự nhiên rất hiểu rõ Đan Các, Đan Các mở phân bộ ở Đại Tề Quốc thì thân phận của Các chủ Đan Các xác thực không giống bình thường, không phải ai muốn gặp là có thể gặp.

Coi như là quý tộc cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng đợi hẹn trước.

- Thật phiền toái, xem ra mình muốn gặp Các chủ Đan Các, trước tiên cần phải kiểm trắc Luyện Dược Sư mới được.

Tần Trần lắc đầu.

Bất quá thân phận Luyện Dược Sư nhất định là phải lấy được.

Đan Tháp là một trong những thế lực đỉnh tiêm của đại lục, có tài nguyên kinh khủng, ngày sau mình đi lại ở trên đại lục, thân phận Luyện Dược Sư sẽ mang đến rất nhiều lợi ích.

Nếu như sớm muộn gì cũng phải kiểm tra, thì không bằng ngay hôm nay trực tiếp làm tới tay luôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️