Vũ Thần Chúa Tể

Chương 105: Không có mắt

Chương Trước Chương Tiếp

- Sắc trời đã không còn sớm, Đan Các chắc là hướng này.

Trên phố dòng người tấp nập, Tần Trần rảo bước tiến lên.

Xem như là chức nghiệp đỉnh phong của Thiên Vũ đại lục, nên Luyện Dược Sư vĩnh viễn chiếm cứ địa vị cực kỳ trọng yếu, trên đại lục có thanh danh hiển hách.

Bất kỳ một võ giả nào trong quá trình chiến đầu đều sẽ thụ thương, bất kỳ võ giả nào cũng muốn đột phá đến cảnh giới cao hơn, mà Luyện Dược Sư có khả năng trợ giúp võ giả làm được điểm này, cho nên trở thành bảo vật trong lòng mọi người.

Cho dù là ở Võ Vực, thì Đan Các cũng là một thế lực cực kỳ khủng bố, không ai dám khinh thị, thuộc về một trong những cự đầu đỉnh phong trên Thiên Vũ đại lục.

Lần theo ký ức, rất nhanh Tần Trần đã đi đến chỗ Đan Các.

Hiện ở trước mặt Tần Trần là một kiến trúc cực kỳ hùng vĩ, đứng vững ở trên mảnh đất vương đô phồn hoa, có một loại đại khí bàng bạc.

Không có nhiều do dự, Tần Trần trực tiếp đi vào.

Trong nháy mắt tiếng huyên áo truyền đến, toàn bộ đại sảnh đâu đâu cũng là người đi đi lại lại, dòng người rảo bước, trong đó tuyệt đại đa số trên người bọn họ đều gánh đao kiếm, thậm chí còn mang theo mùi máu tanh, hiển nhiên đều là võ giả lịch lãm ở bên ngoài.

So sánh địa phương này với Huyết Mạch Thánh Địa thì Đan Các náo nhiệt hơn nhiều lắm, có đủ tất cả loại người.

Dù sao thì một võ giả cả đời này, cơ hội thức tỉnh huyết mạch và đề thăng huyết mạch không nhiều, nhưng số lần mua đan được tuyệt đối không thể ít.

Hoàng Ngọc Linh là một phục vụ viên của Đan Các.

Tuy phục vụ viên là một chức nghiệp rất thấp kém, thế nhưng phục vụ viên của Đan Các lại không giống bình thường.

Ở Đan Các, mỗi một phục vụ viên bán ra được đan dược đều có thể trích phần trăm hoa hồng, phần trăm này dù không nhiều, nhưng bởi vì đan dược có giá cả rất cao, cho nên tích tiểu thành đại, vì vậy mà phục vụ viên hành nghề ở vương đô thường thường thu vào sẽ nhiều hơn chỗ khác gấp năm sáu lần.

Cái này còn không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là làm phục vụ viên ở Đan Các, có thể thường xuyên tiếp xúc với các vị Luyện Dược Sư.

Nếu có thể kết thân với một vị Luyện Dược Sư hay thậm chí tạo thành quan hệ tốt, tương lại sẽ bất khả hạn lượng.

Vì vậy muốn trở thành phục vụ viên ở Đan Các hết sức khó khăn, mỗi một lần thu nhận đều phải trả giá lớn, Hoàng Ngọc Linh cũng bỏ ra cái giá thật lớn, nhờ cậy rất nhiều người mới có thể đảm nhiệm chức phục vụ viên này.

Trong lòng nàng có một ý nghĩ, nếu có thể leo lên một gã Luyện Dược Sư, rồi trở thành nữ nhân của hắn, thì nửa đời sau của nàng căn bản không cần lo rầu nữa.

Đáng tiếc...

Mặc dù là các Luyện Dược học đồ, từng cái cũng có ánh mắt rất cao, tuy tư sắc của Hoàng Ngọc Linh coi như không tệ, nhưng không tính kinh diễm, xuất thân cũng bình thường, vì vậy mà đã làm 2 năm ở Đan Các, vẫn thủy chung không có câu được một con rùa vàng nào làm nàng thỏa mãn.

Chớ nói chi là được Luyện Dược Sư cưới vào nhà.

Mắt thấy mình đã sắp 20, Hoàng Ngọc Linh cũng âm thầm nóng nảy, nghĩ thầm có nên hạ thấp mục tiêu hay không, nếu như có thể tiến vào cửa nhà các đại chủ cổ gia thì cũng không tệ cho lắm.

Trong lòng nghĩ như vậy, Hoàng Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn về phía đại môn Đan Các, vừa vặn một nam nhân trung niên phú quý đi đến, người này mặc áo bào lụa, vừa nhìn đã biết người có tiền, trên năm ngón tay phải có đeo ba cái nhẫn ngọc thạch, không phú tức quý.

- Đây chính là một kim chủ.

Hoàng Ngọc Linh mừng thầm, tú mục tỏa sáng, vội vàng thả búi tóc, kéo kéo áo hơi lộ ra, để bộ ngực trắng nõn hơi nhô, lúc này mới mỉm cười tiến lên.

- Ngươi là phục vụ viên của Đan Các!

Đúng lúc này, một bóng người ngăn ở trước mặt nàng.

Hoàng Ngọc Linh trợt chân suýt nữa đảo đảo, nhìn lại mới phát hiện là một thiếu niên mặc áo bào bình thường.

- Ngươi đi không có mắt à!

Chỉ một câu như vậy thôi, đến lúc Hoàng Ngọc Linh ngẩng đầu thì đã có một phục vụ viên khác đi đến trước mặt nam nhân trung niên kia, cướp đi kim chủ của nàng, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, trong lòng nổi giận.

Thật vất vả mới tìm được một kim chủ, lại có tên dã chủng trơ trẻn nơi nào đến làm hỏng chuyện tốt của lão nương.

Thiếu niên kia đúng là Tần Trần.

Tần Trần sững sờ, ban nãy rõ ràng là mình đứng ở chỗ này, là ngươi vội vàng đi đến suýt nữa đụng vào ta, sao lại phản ứng ngược chửi ta rồi? Hơn nữa đây là thái độ phục vụ sao?

Nhất thời vẻ mặt hắn trầm xuống:

- Phục vụ viên của Đan Các các ngươi chính là thái độ này sao? Có muốn ta gọi quản sự đến không?

Đời trước hắn là khách khanh trưởng lão của Đan Các, rất rõ ràng với quy củ của Đan Các, ở Đan Các làm việc, phục vụ viên nhất định phải dùng thái độ tốt nhất đối đãi khách nhân, đây là lễ nghi cơ bản nhất.

- Chuyện này... Vị khách quan này, không biết ngươi cần gì, là muốn mua đan dược sao?

Hoàng Ngọc Linh ở trong lòng hung hăng mắng Tần Trần một lần, nhưng lại không dám làm càn, cố nặng ra nụ cười, cung kinh nói.

Nếu đến trước mặt quản sự trách mắng, nhẹ thì sẽ bị trách một trận, đó là may mắn, còn xui xẻo thì sẽ bị đình chỉ công tác, đó mới là nặng.

Không tính với ngươi, coi như hôm nay lão năng xui xẻo.

Hoàng Ngọc Linh hung tợn thầm nghĩ.

- Giới thiệu cho ta về đan dược của Đan Các các ngươi một chút đi.

Thấy nét mặt của Hoàng Ngọc Linh, Tần Trần sao không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ là hắn không đi tính toán với một phục vụ viên, làm chính sự mới là quan trọng nhất.

Lần này hắn đến Đan Các, trừ việc phải chuẩn bị một ít đan dược cho phương diện luyện thể ra, còn chuẩn bị một cuộc làm ăn với Đan Các để kiếm chút tiền.

Mà trước tiên, phải hiểu một chút về tài nghệ của Đan Các ở Đại Tề Quốc này đã.

Nghe Tần Trần nói, vẻ mặt của Hoàng Ngọc Linh hơi hòa hoãn, nguyên lai là khách nhân mua đan dược, dù nhìn vào không đáng tin cho lắm, nhưng mặc kệ có bao nhiêu thì có chút phần trăm cũng tốt.

- Mời đi theo ta.

Theo thói quan vặn vẹo eo nhỏ, Hoàng Ngọc Linh thành thực dẫn Tần Trần đi đến khu đan dược.

- Không biết khách quan chuẩn bị mua đan dược gì?

Toàn bộ khu đan dược, bóng người tràn ngập, là địa phương náo nhiệt nhất Đan Các.

- Giới thiệu toàn bộ cho ta một chút đi.

Tần Trần nói.

Nghe Tần Trần nói, Hoàng Ngọc Linh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, tiếu dung trầm xuống, vẻ mặt xấu xí.

Võ giả đến mua đan dược chân chính, ai sẽ nói như vậy.

Tiểu tử này lại nói giới thiệu toàn bộ, rõ ràng là không muốn mua gì, chỉ đến tiêu khiển mình mà thôi.

Lại nói, giới thiệu hết mồt lần thì ngươi mua được không? Ngươi dùng được sao?

Giả cái gì chứ?

- Sao, ngươi không biết?

Tần Trần không nhìn thấy đối phương thay đổi thái độ, nghi hoặc hỏi.

Ta nhẫn!

Hoàng Ngọc Linh tức đến phổi muốn nổ, hận không thể một cược đạp Tần Trần ra ngoài, nhưng vì công tác, nàng vẫn nhịn.

Hít sâu một hơi nói:

- Ở quầy này trưng bày đều là đan dược trị thương nhất phẩm, có Hồi Xuân Đan, Võ Lộ Đan, còn quầy này trưng bài đan dược tu luyện nhất phẩm, có Ngưng Khí Đan, Chân Khí Đan, còn như ở trên quầy kia thì trưng bày đan dược đột phá nhất phẩm, còn có quầy này là đan dược giải độc, phía bên cạnh có một quầy hàng phụ trợ, đều là đan dược nhất phẩm. Ở đằng trước bên kia, trong quầy trưng bày đan dược cơ bản không khá hơn chỗ này nhiều lắm, chỉ có điều tất cả đều là đan dược nhị phẩm, không biết khách quan ngươi muốn mua đan dược gì.

Hoàng Ngọc Linh thuận tay chỉ những quầy hàng bên cạnh, lạnh lùng nói, không tới nửa phút đã giới thiệu xong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️