Vũ Thần Chúa Tể

Chương 104: Một bạt tai

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy Lý Văn Vũ liên tục cau mày nhìn mình, trái tim Trần Trác như rớt vào hầm băng.

Xong rồi, nhất định là Lý chấp sự đang rất tực giận.

Trần Trác cắn răng, cao giọng nói:

- Lý chấp sự, là thế này, hôm nay ta đang tu luyện trong Thức Tỉnh Thất thì đột nhiên nghe được bên cạnh có thanh âm, ta vừa tới nhìn thì đã thấy ba tiểu tử này tự mình xông vào Thức Tỉnh Thất của Hội trưởng đại nhân, hỡn nữa bọn họ còn là học viên thuộc hạ đã từng chỉ bảo ở Thiên Tinh Học Viện...

- Học viên ngươi chỉ bảo qua?

Lý Văn Vũ cắt đứt lời hắn, trầm giọng nói.

Ánh mắt hắn ngưng trọng, làm cho Trần Trác chột dạ, tê cả da đầu, vội vàng nói:

- Lý chấp sư, ngươi phải nghe ta giải thích, tuy mấy người này ta từng chỉ bảo qua, thế nhưng chuyện lớn như vậy thuộc hạ há sẽ làm hỏng, trước tiên ta cản ba người bọn họ lại tra hỏi, lúc này mới phát hiện chính là phục vụ viên của Huyết Mạch Thánh Địa chúng ta tự tiện dẫn bọn họ vào. Loại hành vi này thật là coi trời bằng vung, thuộc hạ đề nghi trước tiên giam giữ ba người này vào Hình đường, sau đó để cho Chấp Pháp Đường đến khảo vấn một phen, nhìn xem có phải là có người của Huyết Mạch Thánh Địa lợi dụng quyền hạn giành tư lợi cho người khác hay không.

Trần Trác nghiêm nghị nói, biểu đạt lập trường của mình, trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Sau đó hắn quay đầu lớn tiếng mắng:

- Lâm Thiên, Trương Anh, Tần Trần, ba người các ngươi còn không mau qua đây cho ta, sau đó nói rõ ràng tình huống cho Lý Văn Vũ đại nhân nghe, rồi câu xin tha thứ, chẳng lẽ muốn đến lúc đầu lìa khỏi cổ thì mới biết hối cải sao?

- Làm càn!

Lý Văn Vũ nghe xong, vẻ mặt không khỏi tái nhợt.

Khảo vấn, Trần Trác ngươi muốn khảo vấn ai?

Còn bảo Trần thiếu nói xin lỗi, cầu xin tha thứ, thậm chí còn đầu lìa khỏi cổ.

Con mẹ ngươi!

Trần thiếu có thể đi vào Thức Tỉnh Thất của Hội trưởng là do Hội trưởng tự mình hạ lệnh, Trần Trác này chán sống rồi sao?

Hơn nữa nghe Trần Trác nói, ban nãy dường như hắn và Trần thiếu đã náo lên không ít mẫu thuẫn, chẳng trách nơi này tụ tập nhiều người như vậy, lúc nãy đi đến hình như còn nghe có tiếng tranh cãi nữa.

Được lắm, nguyên lai toàn bộ chuyện chỉ là Trần Trác đang giở trò quỷ.

Lửa giận trong lòng như núi lửa phun trào, trong nháy mắt không cách nào kìm nén được.

- Ba!

Một cái cự thủ quất tới, nửa bên mặt của Trần Trác sưng lên.

- Nói rõ tình huống, ngươi muốn ai nói rõ tình huống? Theo ta thấy phải cầu xin tha thứ chính là người đó!

Ngày hôm qua Hội trưởng đại nhân vừa mới dặn dò mình, lần sau nhìn thấy Trần thiếu, thái độ nhất định phải đoan trang, Trần Trác này giỏi rồi, trực tiếp đắc tội người ta.

Nếu như Trần thiếu nổi giận, sau đó không đến Huyết Mạch Thánh Địa nữa, thì cái nồi này ai vác đây?

Chẳng lẽ là Trần Trác hắn sao? Hắn muốn vác cũng phải nhìn xem mình có vác nổi hay không đã!

- Lý chấp sự, ta...

Trần Trác bụm mặt, thần sắc mờ mịt.

Đang muốn nói gì, lại thấy Lý Văn Vũ bỏ qua hắn, đi mấy bước đến trước mặt Tần Trần, mặt mũi lạnh lùng nghiêm nghị, trong thoáng chốc như xuân về hoa nở, ánh nắng sáng lạn nói:

- Ha ha, Trần thiếu, ngày hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây, ngươi tới Huyết Mạch Thánh Địa, sao không báo cho tại hạ một tiếng, để cho tại hạ tự mình nghênh tiếp!

Lý Văn Vũ cười tươi, thần thái như gặp cấp trên, muốn bao nhiêu niềm nở thì có bấy nhiêu niềm nở.

Két?

Trần Trác thoáng cái há hốc mồm, tròng mắt sắp nổ.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Đường đường Lý chấp sự, sao lại khách khí với Tần Trần như vậy?

Trần Trác sắp ngất rồi.

- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, không dám quấy nhiễu Lý chấp sự.

- Trần thiếu sao lại nói thế, ngài là khách quý của Huyết Mạch Thánh Địa ta nha.

Mắt nhìn đại môn Thức Tỉnh Thất đang mở, Lý Văn Vũ cười nói:

- Lần này Trần thiếu là đến dùng Thức Tỉnh Thất sao? Đáng tiếc hôm nay Hội trưởng đại nhân không ở đây, bằng không Hội trưởng đại nhân nhất định sẽ tự mình đến, đại nhân có nói nếu như Trần thiếu trở lại, thì nhất định phải thông tri hắn.

- Hội trưởng đại nhân ưu ái, tại hạ tâm lĩnh.

Nhìn Trần Trần bình tĩnh giao lưu với Lý Văn Vũ, Trần Trác bị dọa triệt để, hắn phát hiện mình đã phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng.

Lâm Thiên và Trương Anh ở bên cạnh cũng đã nhìn đến ngu người.

Sao ở chỗ nào Trần thiếu cũng có người quen hết vậy?

Giao lưu với đám người xung quanh, bọn họ đã biết nam nhân trung niên đang tươi cười này chính là Chấp sự của Huyết Mạch Thánh Địa, là một Huyết Mạch Sư nhị phẩm.

Nhân vật như vậy coi như là phụ thân bọn họ nhìn thấy cũng phải cung kính không dám đắc tội, nhưng ở trước mặt Trần thiếu lại giống như tiểu hài tử thế kia.

Đang suy nghĩ đã thấy Lý Văn Vũ mặt cười tươi nhìn đến, nụ cười ôn hòa kia làm cho bọn hắn nổi da gà:

- Hai vị tiểu huynh đệ là bằng hữu của Trần thiếu sao? Ha ha, quả nhiên tuấn tú lịch sử, ngày sau nếu hai vị có việc đến Huyết Mạch Thánh Địa, thì cứ tìm Lý mỗ, ta sẽ an bài cho các vị.

Lâm Thiên và Trương Anh chóng mặt, chỉ có thể mờ mịt gật đầu.

- Lý chấp sự còn việc gì không?

Đột nhiên Tần Trần nói.

- Không có việc gì, nếu Trần thiếu có gì phân phó thì cứ nói.

Lý Văn Vũ nói.

- Nếu không còn việc gì thì chúng ta đi trước.

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài thánh địa.

Trần Trác nhìn mà choáng váng, đại ca ngươi, đây chính là Chấp sự Huyết Mạch Thánh Địa, quản lý tất cả việc lớn nhỏ trong thánh địa, có ai dám nói như ngươi vậy sao?

Ở bên ngoài người nào không muốn nói chuyện với một vị Huyết Mạch Sư? Cho dù là tộc trưởng các đại gia tộc cũng ước gì mình có thể cầm đuốc đi đêm với Huyết Mạch Sư a.

Ngươi tốt rồi!

Một câu có việc gì không, không việc gì thì ta đi trước.

Cái này...

- Trần thiếu, sao ngươi không ở thêm một hồi?

Lý Văn Vũ cho rằng Tần Trần tức giận nên nhịn không được giữ lại.

Trên thực tế hắn còn có một nhiệm vụ khác, đó là trao đổi với Tần Trần một chút về những vấn đề phương diện huyết mạch.

- Ta còn có chút chuyện nên không ở lâu được, để lần sau đi.

Nghe nói như vậy, Lý Văn Vũ biết đã không có khả năng giữ Tần Trần lưu lại, nên tự mình đưa Tần Trần và Lâm Thiên, Trương Anh ra ngoài cửa Huyết Mạch Thánh Địa, thẳng đến khi thân ảnh của đối phương biến mất mới xoay người trở về khu thức tỉnh.

- Lý chấp sự, lần này ta không biết tình huống rõ ràng, xin Lý chấp sự thứ lỗi.

Vẻ mặt Trần Trác cầu xin, biết mình đã làm sai.

Hắn làm sao cũng không ngờ được, Tần Trần đi vào Thức Tỉnh Thất của Hội trưởng, chính là được Hội trưởng đại nhân cho phép.

- Hừ, dám đắc tội Trần thiếu, chính ngươi quay về hảo hảo hối lỗi đi, trước sáng sớm ngày mai đặt bản kiểm điểm lên bàn của ta, đừng nghĩ mình là Huyết Mạch Sư thì không sao cả.

Lý Văn Vũ hừ lạnh một tiếng, căn bản không nhìn Trần Trác.

May mắn Trần thiếu không có tức giận gì, bằng không thì mọi chuyện đã bị tên gia hảo này làm hỏng rồi.

- Lâm Thiên, Trương Anh, các ngươi về trước đi, ta còn có chút chuyện phải làm, nhớ sau khi trở về phải tu luyện thật tốt.

Đi đến một ngã tư đường, Tần Trần nhìn về phía hai người.

- Được, Trần thiếu ngươi phải cẩn thận.

Nhìn Tần Trần rời đi, trong lòng hai người ngập tràn kiên định, hung hăng nắm lấy nắm đấm: Trần thiếu ngươi cứ yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không làm cho ngươi thất vọng, nhất định sẽ đuổi kịp bước chân của ngươi, trở thành phụ tá đắc lực của ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️