Vũ Thần Chúa Tể

Chương 102: Coi trời bằng vung

Chương Trước Chương Tiếp

Đời trước hắn lẻ loi một mình, không thành lập thế lực gì cả, vì vậy đến cuối cùng mới lẻ loi hiu quạnh bị người bán đứng cũng không có ai tương trợ.

Đời này hắn phải cải biến hết thảy, thành lập một đại thế lực, bên cạnh hội tụ nhiều cường giả thì mới có thể phân cao thấp với Phong Thiếu Vũ và Thượng Quan Hi Nhi.

- Phong Thiếu Vũ, Thượng Quan Hi Nhi, các ngươi chờ đi.

Vung hai đấm, Tần Trần nhếch miệng, trong con ngươi bắn ra hàn quang mạnh mẽ trực thấu thiên khung.

Ba! Ba!

Đúng lúc này, toàn bộ đại sảnh truyền đến ba động kịch liệt, một cổ khí tức kinh người từ trong thân thể của Lâm Thiên và Trương Anh bạo phát ra, hai người dĩ nhiên cùng lúc đột phá đến Nhân cấp hậu kỳ.

Lại qua một nén nhang, hai người gần như mở mắt cùng một lúc.

- Ta... ta!

Cảm thụ được lực lượng kinh khủng trong cơ thể, hai người ngẩn ra, tràn ngập không tin được.

Mới qua bao lâu, chỉ ngắn ngủi nửa canh giờ, mình đã từ Nhân cấp trung kỳ tăng đến Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách Địa cấp chỉ một bước ngắn.

Chuyện này đúng là không thể tin được!

Bọn họ tu luyện từ Nhân cấp sơ kỳ đến trung kỳ ước chừng tiêu hao hơn nửa năm, hơn nữa còn là dưới sự chỉ điểm của Tần Trần nên mới đột phá.

Không ngờ lúc này mới hơn nửa tháng, đã đột phá đến Nhân cấp hậu kỳ, thậm chí đạt đến Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong. Loại tốc độ này để cho hai người như đang nằm mơ.

Lúc này bọn họ mới biết công pháp mà Tần Trần cho bọn họ đáng sợ bao nhiêu.

Đích thức là công pháp Thiên cấp, tuyệt đối không khoa trương.

- Trần thiếu, cái này cũng quá...

Hai người lắp bắp cả buổi không nói nên lời, viền mắt ửng đỏ, tràn ngập cảm kích.

Bởi vì sự tương trợ của Tần Trần, mà một tiền đồ sáng lạn đã hiện ra ở trước mắt hai người, như mở ra đại môn trước đây chưa từng có.

Hai người nhìn nhau, dù là Trương Anh bình thường cợt nhả, lúc này cũng tràn ngập ngưng trọng, mở miệng nói:

- Trần thiếu, mạnh miệng không nhiều lời, ân tình của ngươi chúng ta khắc sâu trong lòng, ngày sau Trần thiếu có gì cần cứ việc phân phó, coi như lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta có nhíu mày một cái, thì nguyện bị thiên phạt, chết không toàn thây.

Ánh mắt hai người ngưng trọng, chân khí trên người bốc lên làm cho vẻ mặt Tần Trần cũng có chút động dung.

Đây là võ đạo thệ ngôn, một khi phát ra, thì tương đương với tâm ma, chôn sâu ở trong lòng hai người, ngày sau một khi hai người thật vi phạm thệ ngôn, rất có thể sẽ nghiệm chứng.

Mặc dù không nghiệm chứng, tâm ma của hai người cũng sẽ bạo phát, kể từ đó tu vi chẳng những không thể tiến thêm, ngược lại còn thụt lùi.

Cái này ở Thiên Vũ đại lục lại một loại cấm kỵ, vì vậy rất ít người nguyện ý phát ra võ đạo thệ ngôn.

Tần Trần không ngờ hai người sẽ làm như vậy.

- Đừng nói như vậy, chúng ta là huynh đệ, một môn công pháp mà thôi!

Tần Trần vỗ bả vai hai người.

Đối với Tần Trần mà nói, thì đây chỉ là một bộ công pháp mà thôi, nhưng đối với Trương Anh và Lâm Thiên, ý nghĩa lại bất đồng.

- Từ hôm nay trở đi, Trần thiếu chính là lão đại của chúng ta, ta và Lâm Thiên sẽ mặc ngươi sai khiến.

Trương Anh nói.

Lâm Thiên gật đầu.

Tần Trần cười nói:

- Đã như vậy, ta liền cho các ngươi một nhiệm vụ, đó chính là mau chóng đề thăng tu vi của mình, lấy thiên phú của các ngươi, rất nhanh Đại Tề Quốc này sẽ không dung nổi, tương lai của các ngươi chính là Thiên Vũ đại lục mênh mông ngoài kia.

- Hắc hắc, lão đại, ngươi chờ xem, nói không chừng chúng ta có thể đột phá đến Địa cấp trước ngươi, ngươi chớ để chúng ta vượt qua nha.

Trương Anh cười nói.

- Vậy ta mỏi mắt mà trông.

Tần Trần mỉm cười.

- Đi thôi!

Làm xong tất cả mọi chuyện, Tần Trần mang theo Lâm Thiên và Trương Anh đi ra Thức Tỉnh Thất.

Hắn còn muốn đi Đan Các một chuyện, hôm nay thật sự quá nhiều chuyện, thành ra hơi bận bịu một chút.

- Két.

Đúng lúc này, gian Thức Tỉnh Thất bên cạnh cũng đột nhiên mở ra, từ trong đó đi ra một trung niên Huyết Mạch Sư mặc áo bào màu xám tro.

Song phương gặp mặt, nhất thời sửng sốt.

- Trần đạo sư.

Nhìn thấy người này, Lâm Thiên và Trương Anh liền cung kính hành lễ.

Người này tên Trần Trác, là một Đạo sư của Thiên Tinh Học Viện, chủ yếu dạy về các phương diện liên quan đến huyết mạch, đồng thời cũng là một Huyết Mạch Sư nhất phẩm.

Bất quá Tần Trần vì hồi trước chưa bao giờ thức tỉnh huyết mạch, nên không có dự khóa học của hắn, thành ra không biết đối phương là ai.

- Lâm Thiên, Trương Anh, là các ngươi sao?

Trần Trác có chút ngạo nghễ gật đầu, thiên phú của Lâm Thiên và Trương Anh đều như nhau, thức tỉnh huyết mạch cùng là huyết mạch nhất phẩm hết sức tầm thường, trong học viện, Trần Trác cũng không chú ý nhiều, nhưng nhận thức thì vẫn có nhận thức.

- Còn ngươi nữa, chắc là Tần Trần a!

Quay đầu nhìn Tần Trần bên cạnh hai người, Trần Trác nao nao.

Tần Trần không biết hắn, nhưng hắn biết Tần Trần, ngày đó trong đại khảo cuối năm, hắn cũng có xem, huống chi hiện tại danh tiếng của Tần Trần ở Thiên Tinh Học Viện thuộc về dạng không người không biết, không người không rõ.

- Chính là đệ tử.

Tần Trần gật đầu, sau đó nói với Trương Anh và Lâm Thiên:

- Lâm Thiên, Trương Anh, chúng ta đi thôi.

Hiện tại đã xế chiều, mình còn có chuyện quan trọng phải đi Đan Các, việc này muôn ngàn lần không thể làm lỡ được.

Chỉ là thái độ này của Tần Trần lại làm cho Trần Trác chau mày, trong lòng có chút bất mãn.

Học viên này cũng không quá hiểu quy củ rồi!

Nhìn thấy Đạo sư, trước tiên là phải dừng lại cúi chào, đó là lễ tiết cơ bản, nhưng tên này lại nói rất khó nghe, nói thẳng “chính là đệ tử.

Càng khiến người ta giận là, không hành lễ thì cũng thôi, lại xem nhẹ mình, sau đó trực tiếp muốn đi. Mình thân là Đạo sư, còn đứng ở chỗ này, hắn là học viên đã muốn đi trước, có còn để mình vào mắt không? Đây rõ ràng là không coi tiền bối ra gì!

Cho rằng mình lấy được đệ nhất trong đại khảo cuối năm của Thiên Tinh Học Viện, thì đã rất giỏi sao?

- Tần Trần, ta có nói để cho các ngươi đi sao?

Trong vô thức, Trần Trác hừ lạnh một tiếng.

- Trần Trác đạo sư, ngươi còn có việc gì sao?

Tần Trần dừng bước, nhịn không được nhìn lại.

Thấy bộ dáng của Tần Trần, Trần Trác càng giận không chỗ phát tiết, mình thân là Đạo sư, hơn nữa còn là Huyết Mạch Sư nhất phẩm, lẽ nào phải có chuyện mới gọi hắn được?

Trong lòng hừ lạnh, Trần Trác đang chuẩn bị tìm lý do quát mắng, chợt thấy gian Thức Tỉnh Thất sau lưng Tần Trần, nhất thời cả người run mạnh.

- Lâm Thiên, Trương Anh, là ai cho các ngươi vào gian Thức Tỉnh Thất này?

Quát to một tiếng, Trần Trác bị hù dọa suýt nữa hết hồn, mấy thằng nhóc con này thật là coi trời bằng vung, không biết gian Thức Tỉnh Thất này là của ai sao?

Trời ạ, đây chính là gian Thức Tỉnh Thất chuyên dụng của vị kia, ba người này lại dám đi vào làm loạn.

Đến tột cùng là gia hỏa mắt mù nào của thánh địa để cho bọn họ vào?

Trong nhất thời, Trần Trác tóc dựng đứng, kinh hãiđến đỉnh.

- Chuyện này... chuyện này là.. là phục vụ viên đại sảnh để cho chúng ta dùng gian Thức Tỉnh Thất này.

Lâm Thiên và Trương Anh không biết vì sao Trần Trác đạo sư lại như biến thành người khác, nên vội vàng giải thích, đồng thời nhìn Tần Trần nói:

- Phục vụ viên kia là quản lý đại sảnh, chắc là bằng hữu của Trần thiếu.

- Phục... phục vụ viên...

Trần Trác kém chút phun ra một ngụm máu tươi.

Được!

Coi trời bằng vung, đúng là coi trời bằng vung.

Vẻ mặt của Trần Trác trong nháy mắt thay đổi, trong con ngươi bắn ra hai đạo hàn mang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️