Khi tôi ra khỏi nhà anh trai thì trời đã gần tối, gần đây xảy ra biết bao nhiêu chuyện, ban đêm tôi hơi sợ đi đường một mình, cho nên tôi lái chiếc xe điện nhỏ như chiếc Ferrari phóng nhanh về thôn. Về đến thôn, tôi đi chậm lại, khi về đến trường, tôi ngó vào bên trong. Ông ba đang ngồi đó trò chuyện với vài ông già khác. Trước cửa ký túc xá Hàn Tuyết vẫn còn một chiếc giường nhỏ và một chiếc màn chống muỗi.
Kể từ ngày đó, ông ba sống trong trường, ông già này thực sự rất cố chấp, mặc dù hiện tại chúng tôi không còn ý định đào cái gọi là bia đá đầu rồng tại mắt phong thủy của ông nữa, nhưng ông vẫn không chịu rời đi. Theo như Trần Thanh Sơn nói, ông ba như vậy thật sự là có chút kỳ lạ, nhưng mà nói kỳ lạ thì cũng có thể hiểu được, người già thật sự rất xem trọng những thứ như phong thủy. Thân là trưởng lão uy danh nhất của nhà họ Trần, địa vị của ông càng giống như tộc trưởng, bình thường trong thôn mà có đứa con nào bất hiếu, ông ba còn có tiếng nói hơn cả hơn Trần Thanh Sơn, cho nên ông ba quan tâm đến chuyện này cũng không có gì lạ. Thật ra cũng chính vì ông quan tâm đến những truyền thống này, kiên trì và duy trì nó nên đã tạo nên sự uy danh cho ông, chỉ là đối với sự việc lần này sự kiên quyết và không khoan nhượng của ông quả thực có hơi kỳ lạ.
Trong lúc tôi đang quan sát, phía sau đột nhiên có người vỗ vai tôi, tôi giật mình, quay đầu nhìn lại thì ra là Trần Thanh Sơn, liền cười nói: “Đúng là nhắc tào tháo là tào tháo đến, cháu đang nghĩ đến bác.”
“Nghĩ đến bác làm gì?” Trần Thanh Sơn hỏi.
“Muốn biết bác nghĩ thế nào về chuyện của ông ba lần này, bác nhìn ông ba xem, lần này ông ấy nghiêm túc đến mức nào.” Tôi nói.
“Ừ, bác cũng không ngờ tới.” Trần Thanh Sơn ngậm điếu thuốc trong miệng nói.
“Sao bác chuyển đến đây rồi?” Tôi hỏi Trần Thanh Sơn.
“Không phải là bác chuyển đến đây, mà là bác vừa định rời khỏi đây liền thấy cháu tới, lại thấy cháu lén lút ở chỗ này, cho nên tới đây nói chuyện với cháu. Chú ba vẫn không chịu quay về, nhất định không chịu về, ông ấy còn bảo bác xây miếu.” Trần Thanh Sơn khó xử nói.
“Ông ba bảo bác xây miếu? Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc này?” Tôi có chút nghi hoặc, cái quái gì vậy, xây miếu?
“Đừng cho rằng chú ba già lẩm cẩm, ông ấy còn tỉnh táo lắm, bác đoán ông ấy biết chuyện cháu nói với Bàn Tử rằng bên dưới có đứa bé chết, nhưng ông ấy phải bảo vệ mắt phong thủy của nhà họ Trần. Bác cũng đã nói với ông về chuyện cô ngốc đến tìm cô giáo Hàn, trong lòng ông ấy nhất định tin chuyện này. Từ khi cô ngốc xuất hiện, trong thôn đã không còn sự yên tĩnh, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết khi Bàn Tử đến, nhưng giờ đây vì chuyện mắt phong thủy này, chú ba cũng không còn tin tưởng Bàn Tử nữa, ông ấy bảo bác xây miếu Quan Nhị Gia ở bên cạnh điện thờ, Quan Nhị Gia thần dũng vô song, mời Quan Nhị Gia xuống trần thì sẽ không còn yêu ma quỷ quái nữa. Vì vậy, đối với chuyện này cháu cũng đừng trách ông ấy, người già cả đời chỉ quan tâm đến chuyện phong thủy thôi, thật ra thứ này có tác dụng gì chứ? Cũng có thấy Phục Địa Câu tốt hơn mấy thôn khác chỗ nào đâu.” Trần Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
“Bác đồng ý với ông ấy rồi sao? Xây miếu ư?” Tôi nhìn Trần Thanh Sơn nói.
“Lời chú ba nói không nghe được sao? Cháu cũng biết tính khí của ông già này thế nào mà, nhưng sổ sách trong thôn không có bao nhiêu tiền, nếu lấy tiền công để xây miếu, sẽ tạo cơ hội cho người khác nắm thóp của bác? Nhưng chuyện này thì bác cũng không thể tự bỏ tiền túi được, ông già này thật đúng là nói thì hay lắm.” Trần Thanh Sơn nói.
“Vậy bác tính như thế nào? Xây hay không xây?” tôi hỏi.
“Ngày mai chúng ta họp đi. Nếu không được nữa thì bác ra một nửa, mội nửa còn lại mỗi người góp một ít. Hiện tại muốn xây một ngôi miếu cũng không phải là một khoản nhỏ.” Trần Thanh Sơn nói.
Tôi gật đầu không nói gì, bởi vì Quan Lâm chính là nơi chôn cất đầu của Quan Nhị Gia, cho nên người dân Lạc Dương rất tin tưởng Quan Nhị Gia, mặc dù tôi không có tín ngưỡng gì, nhưng trong tình huống này, có một ngôi miếu võ thánh ở đây cũng là một cái gì đó an toàn. Sau đó tôi cùng Trần Thanh Sơn trò chuyện thêm vài câu rồi trở về nhà.
Về đến nhà, mọi người đang ăn tối, Hàn Tuyết nhìn thấy tôi liền giả vờ tức giận, vẻ mặt giả vờ, tôi thấy buồn cười nên cũng giả vờ không để ý, ăn xong rồi mẹ tôi dọn dẹp bát đĩa, Hàn Tuyết trực tiếp nhéo cánh tay của tôi, có thể nói là dùng hết sức lực, tôi quay đầu lại nhìn cô ấy hỏi: “Bà cô à, cô sao vậy?”
“Anh không giải thích với tôi sao?!” Hàn Tuyết trừng mắt nhìn tôi.
“Giải thích cái gì?” Tôi ngơ ngác hỏi.