Vớt Thi Nhân

Chương 96: Mê hoặc (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Liệu anh có bói nhầm không? Xem kỹ lại đi!” Tôi nói với Bàn Tử. Tôi rất lo sợ cô gái kia chính là thiên mệnh âm nữ, nhưng kết quả không đúng lại khiến tôi vô cùng thất vọng, như vậy tất cả những điều trước kia chúng tôi đoán đều đã bị bác bỏ hết.

“Bàn tử tôi là người thế nào chứ? Có mỗi cái sinh thần bát tự sao có thể xem nhầm được? Thực ra từ ban đầu tôi đã nghĩ tới làm gì có nhiều thiên mệnh nữ âm như vậy? Bởi vì mệnh cách này rất hiếm nên mới được gọi là thiên mệnh. Tôi nghĩ Trần Thạch Đầu có thể tới Tân Dã tìm được một người thì cũng có thể tìm được người khác, nên mới có sự nghi ngờ này.” Bàn tử nói.

Sự tình bởi vì cái gọi là bát tự này mà không có chút tiến triển hay bước ngoặt nào, ngược lại còn rơi vào mông lung mơ hồ. Lúc này Bàn Tử hỏi: “Vậy bát tự còn lại của ai?”

“Là con trai thứ ba của Trần Thạch Đầu.” Tôi nói, sau đó kể lại cho Bàn tử nghe tôi làm cách nào lấy được sinh thần bát tự của cô gái. Kể xong tôi nói tiếp: “Trần Thạch Đầu nói nhà hắn sắp phát tài rồi, tôi nghe còn tưởng hắn sẽ hiến tế cô gái này cho Hà thần sau đó Hà thần sẽ thưởng cho hắn. Nhưng hiện giờ cô gái này không phải Hà thần nương nương trong truyền thuyết, thật kỳ lạ.”

“Không lẽ Trần Thạch Đầu định để cô gái này cho một trong ba anh em nhà họ Trần. Bàn Tử tôi nhìn ra được, Trần Thạch Đầu nhất định cũng nhìn ra được. Phát tài trong lời nói của hắn lẽ nào là do cô gái này vượng phu?” Bàn tử cũng lờ mờ không hiểu.

“Một cô gái vượng phu thì có gì mà phải khoe mẽ?” Tôi cảm giác chắc chắn không phải ý này. Lẽ nào cái nhà nghèo nhất thôn Trần Thạch Đầu trong chớp mắt lại có thể trúng vé số năm triệu rồi sau một đêm phất lên thành gia đình giàu nhất Phục Địa Câu?

“Không phải vậy đâu, cái này là lợi ích vô hình diễn ra từ từ, nếu khoa trương quá thì mọi người đều học theo cứ ra đường kiếm những phụ nữ có tướng vượng phu là được.” Bàn tử nói.

“Tôi vẫn luôn có một dự cảm, chắc chắn Trần Thạch Đầu sẽ ra tay. Không cần biết như thế nào, tuyệt đối không được để cô gái ấy xảy ra chuyện.” Tôi nói với Bàn Tử.

“Người anh em vua trộm, thật không nhìn ra cậu cũng nghĩ khí như vậy. Yên tâm đi mấy ngày tới Bàn tử tôi sẽ theo sát nhà hắn tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì. Còn cậu giờ cậu đi gặp anh trai cậu Tôn Trọng Mưu, nói hết sự tình chúng ta đi gặp Đường Nhân Kiệt cho anh ta nghe.” Bàn tử nói.

Đối với chuyện đi gặp Đường Nhân Kiệt, có nên nói với anh trai hay không tôi vẫn còn rất do dự. Bàn tử nói vậy tôi cũng thuận mà hỏi luôn: “Sao bây giờ lại bảo tôi đi gặp anh ấy chứ?”

“Thứ nhất là để chứng minh sự trong sạch của Bàn Tử tôi, tôi ghét nhất là bị người khác hiểu lầm. Thứ hai cũng vừa hay thăm dò phản ứng của anh ta. Xét tính khí của anh ta nếu cậu nói có người muốn giết anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không ngồi im.” Bàn tử nói.

“Được, vậy lát tôi đi. Phải rồi Bàn tử, anh nói xem liệu trên lầu hai nhà anh tôi giấu thứ gì? Anh từng nói anh trai tôi có thể vào mười hai hang quỷ là vì anh ấy là thủy quỷ vương, nhưng xem ý lão Lưu thì cái thứ ở trên gác ấy vô cùng quan trọng!” Tôi hỏi Bàn Tử.

Bàn Tử đã tới đây khá lâu, ngay từ ban đầu đã có ý công kích anh trai tôi, cho nên thứ bí mật mà anh trai tôi giấu trên tầng anh ta cũng biết. Thấy tôi hỏi vấn đề này anh ta mặt mũi trầm xuống nói: “Cậu còn không biết thì Bàn tử tôi sao biết? Tôi cũng chỉ được nghe truyền thuyết về thủy quỷ. Mỗi ngành nghề sẽ đều có quy định quy tắc riêng, Bàn tử tôi cho dù có đi nhiều biết nhiều cũng không thể nào biết hết tất cả được đúng không?”

Tôi rời khỏi chỗ của Bàn tử liền trực tiếp đi tới gặp anh trai. Vốn tôi nghĩ anh ấy sẽ trách tôi vì vẫn còn qua lại với Bàn tử, nhưng khi gặp anh ấy rồi tôi vẫn không biết có phải anh ấy trách mình không bởi người đàn ông này hỷ nộ ái ố đều không biểu hiện ra mặt, luôn luôn có một biểu cảm như vậy. Tôi đem hết chuyện hai người chúng tôi đi gặp Đường Nhân Kiệt cùng những tin tức có được nói hết cho anh trai nghe. Anh ấy nghe xong gương mặt vẫn y như vậy, bình thản không lo lắng.

“Anh à, anh thấy thế nào?” Tôi nói xong rồi hỏi.

“Không biết.” Anh trai nhẹ giọng đáp.

“Không biết?” Tôi nhìn anh trai nghi ngờ, đây được coi là đáp án à?

“Em có thể nói với Đường Nhân Kiệt, bảo hắn chuyển lời cho lão Lưu, các quy tắc của anh không bao giờ có thể thay đổi.” Anh trai tôi nói.

“Ý anh là chỉ cần là dưới ba lần, bỏ ra mười vạn thì anh sẽ giúp họ vào mười hai hang quỷ?” Tôi nhìn anh trai hỏi.

Anh ấy gật đầu.

Trong phút chốc tôi lại trở nên mơ hồ nghĩ lẽ nào anh trai tôi đang sợ? Cái này chắc là không phải đâu, là tôi nghĩ nhiều rồi. Anh trai tôi chỉ là trung thành với các quy tắc của mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)