Vớt Thi Nhân

Chương 95: Mê hoặc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Người hiện giờ tôi không muốn đối diện nhất chính là chú Trụ tử. Không phải vì sự quan tâm chăm sóc của chú ấy dành cho tôi, cũng không phải vì tôi phát hiện ra tâm tư của chú ấy rất sâu xa, mà là bởi mỗi lần gặp tôi chú ấy đều mặt mũi lạnh băng không hề có chút biểu cảm. Ý tứ giống như chú rõ ràng vì muốn tốt cho mày nhưng mày lại không hiểu chuyện. Tôi đương nhiên hiểu rõ chú ấy là muốn tốt cho mình, nhưng bản thân tôi cũng có quyền và nghĩa vụ được theo đuổi sự thật mà.

“Chú à, mẹ cháu đã nói với cháu là bà ấy nhờ chú khuyên cháu. Cháu cũng biết chú là vì muốn tốt cho cháu, nhưng cháu không thể dừng điều tra truyện này. Nếu chú muốn tốt cho cháu thì chú hãy nói tất cả mọi chuyện cho cháu biết, còn những thứ khác chú không cần phải nói.” Tôi trực tiếp nói với chú ấy.

“Thằng nhóc này, được, chú không quản nữa. Chú tìm cháu cũng không có việc gì, chỉ muốn nói với cháu điều tra thì được, nhưng một là không được dây dưa vào cái người họ Đường đó, thứ hai là cách Trần Thạch Đầu càng xa càng tốt.” Chú Trụ tử nói xong thì dường như nhìn ra được là tôi không muốn nói với chú ấy quá nhiều liền quay đầu đi luôn.

Mặc dù tôi không muốn gặp chú ấy, nhưng nhìn chú ấy quay đi như vậy trong lòng tôi lại không hề dễ chịu. Sau khi tôi về đến nhà Hàn Tuyết cũng vừa tan ca từ trường học trở về. Vừa nhìn thấy tôi cô ấy đã giận dữ hỏi: “Hai ngày nay rốt cuộc anh bận cái gì? Cứ thần thần bí bí không rõ ràng.”

“Thì vẫn là cái chuyện đó, càng biết nhiều lại càng thấy phức tạp rối rắm, cũng không biết bao giờ mới tìm ra chân tướng.” Tôi thở dài nói.

“Có thể nói cho em nghe không?” Hàn Tuyết hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa tiện lắm, anh vẫn chưa hiểu tường tận. Đợi rõ đầu đuôi rồi sẽ nói với em.” Tôi biết rõ nói như vậy sẽ khiến Hàn Tuyết nổi giận, nhưng cũng chỉ đành nói vậy. Thà một người mệt mỏi còn hơn để tất cả cùng nơm nớp lo sợ.

Đúng lúc này Trần Tam Khuê đứng trước cửa nhà tôi vẫy vẫy tay. Tôi nói với Hàn Tuyết: “Em đi rửa tay lát vào ăn cơm, anh ra ngoài chút.”

Sau khi tôi ra ngoài, Trần Tam Khuê nói: “Đây là sinh thần bát tự của hai chúng tôi. Anh đưa thầy xem cẩn thận, xem tôi và cô ấy có duyên phận với nhau không.”

“Được, tôi lập tức đi luôn.” Có được sinh thần bát tự của cô gái đó một cách dễ dàng khiến tôi rất phấn khích, nhưng Tam Khuê đang ở trước mặt khiến tôi lập tức tỏ ra bình tĩnh trở lại.

“Sau khi chuyện thành chắc chắn không thiếu phần của anh.” Trần Tam Khuê cà lơ phất phơ nói với tôi

“Không thiếu phần tôi? Tôi giúp cậu không công, cậu giúp lại tôi được gì?” Tôi nhìn Tam Khuê hỏi.

“Đừng có xem thường tôi, nhà tôi sắp phát tài rồi.” Tam Khuê rất đắc ý nói.

“Phát tài?”Tôi ngơ ra một lúc.

“Hừ, anh đừng có nói với người khác. Là ông già nói chuyện với anh tôi bị tôi nghe được. Vận may của gia đình tôi sắp tới rồi. Ông già đó cứ thần thần bí bí, anh tuyệt đối đừng có nói với người khác. Tôi về trước đây, nhớ nói đại sư giúp tôi!”

Tam Khuê nói xong thì rời đi, nhưng lời nói của cậu ta khiến tôi rơi vào trầm tư hồi lâu. Hiện giờ chúng tôi đã phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ của Trần Thạch Đầu. Nhưng cái gia đình Trần Thạch Đầu từ ngày mua được cô gái kia về thì trở nên rất im ắng ẩn dật lạ thường. Nếu không phải cô gái đó dùng kế biến Tam Khuê thành người liên lạc thì có khi đến cậu ta tôi cũng không gặp được, cho nên chuyện trong gia đình nhà đó phàm là người ngoài thì tuyệt đối không thể biết được tình hình bên trong. Nay Tam Khuê lại nói với tôi là vận may của gia đình cậu ta sắp tới rồi. Nếu đổi lại là người khác nghe câu này chắc cười phá lên mất, cái nhà nghèo nhất thôn chuẩn bị phát tài, mà lại là cái gia đình đang nhốt một cô gái mua được từ bọn bắt cóc sẽ trở nên giàu sang? Có nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng khi những lời này lọt vào tai tôi thì nó có ý nghĩa hoàn toàn khác. Điều này chứng tỏ Trần Thạch Đầu, người vốn dĩ lâu nay án binh bất động sắp hành động rồi.

Nghĩ tới đây tôi bất giác cảm thấy căng thẳng. Tôi nhìn Hàn Tuyết đang ở trong sân nhà, dạo gần đây vì bù đầu với mấy chuyện này mà tôi dường như không có thời gian nói chuyện với cô ấy. Nhưng vào thời khắc này tôi cũng chỉ cười trừ nhìn cô ấy bởi tôi lập tức phải chạy đi tìm Bàn tử bàn bạc chuyện này, nếu thật cần thiết có lẽ tôi phải đi tìm cả anh trai mình – Tôn Trọng Mưu.

Tôi tới gặp Bàn Tử đầu tiên, đưa sinh thần bát tự của cô gái đó cho anh ta. Điều tôi muốn biết nhất bây giờ là xem cô gái này liệu có sinh thần bát tự trời sinh thuần âm giống như cô Ngốc Từ Ái Linh hay không. Bàn tử cũng biết tính quan trọng của vấn đề, không vòng vo mà trực tiếp xem xét kỹ càng. Nhưng rất nhanh sau đó anh ta lộ ra vẻ mặt rất kỳ lạ: “Không đúng, lẽ nào do chúng ta đoán sai?”

“Không phải thiên mệnh âm nữ?” Tôi ngẩn ra

“Đúng vậy, nhưng tử vi của cô gái này khá tốt. Nhìn vào tử vi của cô ấy, có thể thấy cô gái này gia đình khá giả, tổ tiên giàu có, lại còn vượng phu. Sau khi kết hôn sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp nhà chồng.” Bàn tử nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)