Tôi gật đầu. Lấy sinh thần bát tự của cô gái này, nói khó thì cũng khó, mà dễ thì cũng dễ. Điều này rất quan trọng đối với tôi. Tôi lập tức rời khỏi nhà Bàn Tử đi tìm Trần Thanh Sơn, không phải muốn anh ta đi lấy sinh thần bát tự mà muốn nhờ anh ta hẹn Tam Khuê, phải bí mật hẹn.
Mặc dù Trần Thanh Sơn không biết tôi định làm cái gì nhưng anh ta cũng thực sự đi tìm Tam Khuê. Sau đó hai chúng tôi hẹn gặp nhau ở cánh rừng nhỏ rìa thôn. Sau khi gặp Tam Khuê liền hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Vụ cậu với cô gái kia đã thành chưa?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Vừa nhắc đến chuyện này Tam Khuê đã thở dài: “Đừng nhắc nữa, tay còn chưa được sờ vào.”
“Vậy cha cậu có nói với các cậu rốt cuộc cho cô gái đó làm vợ ai không? Ba anh em các cậu cũng nên kết hôn rồi, còn không quyết chả lẽ lại cứ mua thịt về đó rồi ngồi canh?” Tôi cười nói.
“Tôi cũng nghi lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại ông già tuổi cũng đã cao, còn làm được cái gì?” Tam Khuê đúng là thằng đầu đất, lại nói ra những lời như vậy.
“Cũng không chắc đâu nhé, có câu gừng càng già càng cay.” Tôi nói
“Đừng nói chuyện này nữa, càng nói càng chán. Anh nói đi, úp úp mở mở gọi tôi ra đây làm gì?” Tam Khuê hỏi.
“Không có chuyện thì không được tìm cậu sao? Là thế này, vừa có một thầy bói mới tới thôn chúng ta, lão giỏi lắm. Vụ chiến Hà thần tối đó cậu có nhìn thấy không, quá lợi hại. Cậu đưa sinh thần bát tự của cậu cho tôi, về lấy luôn cả sinh thần bát tự của cô gái đó viết ra đưa tôi, tôi đưa cho thầy bói đó giúp hai người xem xem có duyên phận hay không. Nếu không có thì cũng bảo thầy nghĩ cách giúp. Tôi nghe nói có một loại bí thuật có thể khiến phụ nữ yêu cậu không tiếc thân mình, nhìn thấy cậu là không rời ra được, cống hiến hết mình.” Tôi nói.
“Thật sự có loại pháp thuật này sao?” Tam Khuê nghe xong rít một hơi thuốc.
“Có, tôi lừa cậu làm gì?” Tôi nói.
“Được, vậy lát tôi về nhà tìm cô gái đó, anh giúp tôi kết hợp nhé.” Tam Khuê nói.
“Được, nhớ kỹ chuyện này đừng để người khác biết đặc biệt là người nhà cậu. Để họ biết sau này họ tìm tôi thì rắc rối lắm.” Tôi không quên căn dặn Tam Khuê.
“Tôi không ngu!” Tam Khuê trợn mắt lên với tôi rồi quay đầu chạy nhanh về nhà.
Thấy Tam Khuê đi xa rồi tôi mới từ từ trở về nhà. Sau lần đi gặp Đường Nhân Kiệt, không cần biết ai lợi dụng ai, nhưng tôi có thêm được rất nhiều thông tin. Nhưng cũng bởi thông tin quá nhiều tôi lại càng cảm thấy áp lực đè nặng. Không phải vì tình thế quá rối rắm, mà vì câu nói của Đường Nhân Kiệt rằng ông nội tôi đã ngăn cản hắn ta điều tra cái chết của cha tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi vốn dĩ đã vì chuyện anh trai bị đưa đi làm con thừa tự mà nảy sinh nghi ngờ với ông nội. Những lời của Đường Nhân Kiệt nói lại càng làm sự nghi ngờ này gia tăng. Tôi ngậm điếu thuốc suy nghĩ vấn đề này suốt cả dọc đường, chỉ cảm thấy trong lòng rất bứt rứt khó chịu. Từ ban đầu là chú Trụ tử, sau đó tới Trần Thạch Đầu, bọn họ đều không đơn giản như vẻ bề ngoài mà ẩn thân rất kỹ, giờ lại thêm ông nội tôi. Hai người kia là người ngoài, còn ông nội lại là người nhìn thấy tôi trưởng thành, là ông ruột của tôi. Bây giờ đến ông nội tôi cũng thấy vô cùng xa lạ, cảm giác này khiến tôi rất đau lòng.
Tôi cứ thế tiếp tục đi, cũng không nhìn đường bởi đằng nào cũng là đường về thôn, cảm giác nhắm mắt cũng có thể về được tới nơi. Bỗng nhiên tôi đụng phải một người khiến mũi đau điếng nghiến răng nghiến lợi vì đau. Tôi ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt lại là chú Trụ tử. Chú ấy cố ý đứng chắn đường tôi.
“Chú, chú tìm cháu?” Tôi nhìn chú ấy hỏi.
“Cháu tìm Tam Khuê là vì cô gái kia phải không?” Ai ngờ chú Trụ tử lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.