“Vậy Trần Thạch Đầu tìm Từ Ái Linh này, chính vì hắn ta nắm giữ cách dùng song tu, dẫn về để cùng song tu?” Đổi lại là lúc bình thường, đoán chừng tôi sẽ tìm Bàn Tử đòi cuốn sách cổ song tu này, thật sự nghe có vẻ khiến người ta không thể không có hứng thú, nhưng sự quan tâm của tôi bây giờ không thể chỉ đặt vào phương diện này được.
“Không phải là không có khả năng này, nhưng Bàn Gia nghĩ, nếu thật sự chỉ đơn giản như vậy thì thôi cũng không sao, lúc trước có rất nhiều chuyện Bàn Gia tôi nghĩ không thông, bây giờ có thông tin này thì đều thông suốt cả rồi.” Bàn Tử nói.
Tôi nhìn Bàn Tử, cũng không nói câu nào, nhưng suy nghĩ của tôi rất rõ ràng, đó là hiểu rõ rồi thì anh mau nói đi chứ!
“Kiểu thiên mệnh âm nữ này, ngoài việc bị người khác xem là cái lò luyện phù hợp cho chuyện song tu, bình thường bọn họ còn có một tác dụng, đó là tế sống, tế thần. Không đơn giản là bọn họ lớn lên trông xinh đẹp, quan trọng nhất là có người cho rằng mệnh cách của họ đặc biệt, không nên tồn tại trên thế giới này, nhưng tế trời tế thần thật sự thực ra gần như không có kiểu tế sống, bình thường đều là thần sông thần núi, tùy tiện làm ầm ĩ một cái, người dân tìm một đạo trưởng, đạo trưởng bấm độn tính toán sẽ nói ngay phải tìm người để đem đi tế sống, cũng bởi vì người dân trước đây ngu ngốc, thần tiên thật sự dám làm tổn hại đến mạng người thì chẳng phải là xúc phạm luật trời sao? Cho nên đa số những chuyện muốn hiến tế người sống đều là những yêu nghiệt vẽ trò, trong số những người tế sống, nhiều nhất là tế cho thần sông, chưa kể những cái khác, cứ nói bên con sông Hoàng Hà này, hôm đó chẳng phải Bàn Gia tôi đã nói với cậu về chuyện Quỷ Nước đó sao? Trước đây trên sông Hoàng Hà còn có một từ rất nổi tiếng, đa số những ông già bà lão bây giờ cậu mà hỏi họ thì họ đều biết, đó là Hoàng Hà nương nương, thật ra đây chính là tế sống, dùng cô gái mệnh âm để tế sống thần sông, tế sống thần sông thì phải dùng cô gái còn trinh, còn phải trẻ trung xinh đẹp, nếu không thì sợ thần sông nổi giận, trước khi tế sống thì phải tắm rửa sạch sẽ, chay tịnh, sau đó để cô gái trần như nhộng quấn trong vải lụa, trên vải lụa có tẩm dầu thơm, sau đó ở trên bàn tế đẩy cô gái này vào sông Hoàng Hà, như vậy được xem là tế thần rồi, những chuyện như vậy đa phần đều xảy ra vào những lúc lũ lụt, mấy người dân này cũng nực cười, đem cô gái sống sờ sờ đẩy xuống sông cho chết đuối, lại sợ người ta có oán khí rồi tìm đến tận cửa, nên đặt cho người ta một cái tên nghe rất hay ho là Hoàng Hà Nương Nương, có nơi thậm chí còn xây miếu cho Hoàng Hà nương nương rồi dâng hương cúng bái.” Bàn Tử nói.
Bàn Tử nói một cách rất bình tĩnh, cũng không hề xác nhận rằng Trần Thạch Đầu tìm Từ Ái Linh này để làm Hoàng Hà nương nương, nhưng chắc chắn là có ẩn ý này.
Bây giờ tôi không nói rõ được cảm giác là gì, chỉ thấy vô cùng kì lạ, lần mò lấy một điếu thuốc trên bàn rồi đốt lên, tôi nhìn Bàn Tử nói: “Cho nên năm đó cô Ngốc bị Trần Thạch Đầu giết chết, là ông ta đẩy cô Ngốc xuống sông Lạc Thủy, nguyên nhân không phải vì em trai ông ấy sau khi chết làm ầm ĩ muốn có vợ, mà chính ông ấy muốn tế cô Ngốc cho thần sông? Ông ta dẫn cô Ngốc về chính là để làm chuyện này?”
“Rất có khả năng này lắm, nhưng chuyện mà tôi không hiểu đó là, cậu nói xem Trần Thạch Đầu này cũng to gan lớn mật nhỉ, nếu hắn ta đã muốn tế thần sông, tại sao còn muốn cho thần sông đội mũ xanh (cắm sừng)? Bình thường mấy chỗ khác tuyển chọn Hoàng Hà Nương Nương, trên người mà có nốt ruồi sần cũng không được, còn thằng cha này thì hay rồi, dẫn cô gái còn trinh này về, sinh cho hai anh em mình ba đứa con trước, xong lại dâng cho thần sông, thần sông này đúng thật là chẳng ra gì, còn muốn thật nữa.” Bàn Tử cười rồi nói.
“Thần sông, liệu có phải là cỗ quan tài bằng đá đó không? Cũng chính vì cô Ngốc bị ông ta đem đi hiến tế, nên khi chú Trụ Tử vớt xác mới có cảnh tượng như vậy?” Tôi hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử gật gật đầu, nói: “Ngoại trừ việc Bàn Gia tôi không hiểu cái thứ bên trong cỗ quan tài đó tại sao lại chẳng ra làm sao, những cái khác đại khái cơ bản là như vậy, xem ra Trần Thạch Đầu này không đơn giản à nha!”
Tôi nói thầm trong bụng ông nói vậy chẳng phải là nói thừa sao? Ai mà chẳng biết Trần Thạch Đầu này không đơn giản, tôi lại nhớ đến buổi tối hôm đó khi tôi còn nhỏ, ông ta ôm lấy tôi rồi mổ bụng cô Ngốc ra, chỉ thấy một cảm giác ớn lạnh.
Tôi sớm đã nghĩ ông ta vốn hẳn là một con người rất hung tàn, nếu không thì ai dám nói nửa đêm canh ba đi mổ bụng nữ thi, lấy một đứa trẻ từ trong bụng của nữ thi ra chứ?