Thông tin trong lời nói của Đường Nhân Kiệt hôm nay khiến tôi vô cùng chấn động, tuy nhiên đến bây giờ tôi vẫn không biết Đường Nhân Kiệt kể lại chuyện của cô Ngốc là có ý gì, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ấy đã hoàn toàn khơi gợi được trí tò mò của tôi.
“Cho nên ý của ông là, năm đó lúc Từ Ái Linh bị tên thầy bói bắt cóc vẫn còn bình thường, nhưng sau này Từ Ái Linh lại phát điên, rồi lại bị Trần Thạch Đầu nhặt mang về nhà à?” Tôi hỏi Đường Nhân Kiệt.
Đường Nhân Kiệt cười rồi nói: “Bàn Gia, anh thấy thế nào?”
“Đừng phí lời, nói mau lên.” Bàn Tử lười không thèm đoán, vội thúc giục, nhưng tôi nhìn sắc mặt của Bàn Tử, cảm thấy có lẽ Bàn Tử đã có suy nghĩ riêng.
“Mới đầu tôi cũng nghĩ giống như Diệp Tử, bởi vì tôi đã âm thầm điều tra Trần Thạch Đầu, phát hiện hắn ta là một người vô cùng bình thường, nhưng sau này, tôi cho người lén chụp hình Trần Thạch Đầu rồi đến Tân Dã ở Nam Dương tìm đến thôn của Từ Ái Linh một lần nữa, thông qua xác nhận của người dân trong thôn và người nhà của Từ Ái Linh, Trần Thạch Đầu này chính là ông thầy bói năm đó bày hàng bốc quẻ và bói cũng rất đúng ở Tân Dã!” Đường Nhân Kiệt nói.
“Sao cơ?!” Tôi vô cùng kinh ngạc nói, người đàn ông nông thôn hiền lành chất phác đó vậy mà lại là một thầy bói, còn bói cực kì chính xác?
Đường Nhân Kiệt khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, ở trong thôn Trần Thạch Đầu đã che giấu thân phận của mình, thực ra hắn là một người khá lợi hại trong giới huyền học, nên gọi là âm dương sư nhỉ.”
“Lấy sinh thần bát tự của cô Ngốc kia tới đây!” Lúc này Bàn Tử nhìn Đường Nhân Kiệt nói.
Đường Nhân Kiệt cười một cái rồi nói: “Không hổ là Bàn Gia, tôi biết ngay chút chuyện nhỏ này không giấu nổi pháp nhãn lão nhà anh mà.”
Chắc chắn Đường Nhân Kiệt đã có chuẩn bị từ trước, ông ấy lấy một tờ giấy đỏ trong ba lô ra đưa cho Bàn Tử, sau khi Bàn Tử xem xong thì chau mày nhăn mặt, ngồi đó bấm ngón tay bắt đầu tính toán, qua một lúc, anh ta quăng tờ giấy đỏ lên bàn rồi nói: “Mẹ nó chứ, đúng là vậy thật.”
Đường Nhân Kiệt nhìn Bàn Tử, vẻ mặt hơi mỉm cười, còn Bàn Tử thì càng chau mày suy nghĩ, bây giờ tôi nhìn hai người họ lại thấy có chút nóng ruột, hai người họ đều hiểu cả, nhưng mấy anh em lại không biết đang xảy ra chuyện gì, tôi liền nói: “Là sao? Mấy người như vậy là có ý gì?”
“Trần Thạch Đầu đi đến chỗ Tân Dã ở Nam Dương, không phải là nhờ bói toán nên vừa hay gặp được Từ Ái Linh có ngoại hình xinh đẹp tay chân khéo léo, đột nhiên nảy ra ý đồ xấu mới bắt cóc cô ta đi, mà thực ra hắn ta đến Tân Dã bói toán, chính là để tìm Từ Ái Linh, nói chính xác hơn là để tìm một cô gái sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, hắn ta bói chuẩn, thu phí rẻ như giá bắp cải, mọi người sẽ tìm đến hắn ta để xem bói, xem bói thì đương nhiên không tránh được việc phải báo sinh thần bát tự, cho nên lúc Từ Ái Linh này tìm đến Trần Thạch Đầu này để xem bói, Trần Thạch Đầu đã xác định đây chính là người mà hắn ta cần tìm. Cho nên không phải Bàn Gia tôi nói chứ, mấy người trẻ tuổi bây giờ, bạn bè trên mạng nói biết bói toán là sẽ đưa sinh thần bát tự cho người ta, không biết cái thứ này nguy hiểm biết bao nhiêu, cái thứ sinh thần bát tự này là mệnh cách tiên thiên, nếu thật sự ai đó có tâm thuật bất chính, thủ đoạn có thể làm cũng nhiều lắm.” Bàn Tử nói.
Tôi phẩy phẩy tay nói: “Bàn Gia, trước tiên chúng ta đừng nói chuyện mấy thanh niên đưa sinh thần bát tự cho người khác nữa, cái gì gọi là giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm? Trần Thạch Đầu cần cô gái như vậy để làm gì?”
“Cổ nhân coi trọng một thiên can địa chi, cái gọi là Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm thuộc dương, Ất, Đinh, Kỉ, Tân, Quý là âm, đổi lại nói theo cách bây giờ, số đuôi mà là số chẵn thì thuộc âm, số đuôi là số lẻ thì là dương, còn có mười hai địa chi Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi, thập đại thiên can mười hai địa chi lần lượt xoay vòng, thành sáu mươi năm, cho nên mới có câu sáu mươi năm cuộc đời, đấy chính là thứ mà cổ nhân gọi là phép kỉ nguyên can chi, ngày tháng năm trong sinh thần bát tự của cô Ngốc này chiếu theo phép kỉ nguyên can chi đó mà tính, đều thuộc âm, con gái như vậy thì được gọi là thiên mệnh âm nữ, nữ lại thuộc âm, cho nên cô gái nào như vậy đa phần đều xinh đẹp, đây là bát tự dưỡng nhân, nhưng cái gọi là âm này chính là cách nói của mệnh cách, không có nghĩa rằng cô gái này tính cách âm hãn tàn độc, cái này thì khác, thời xưa, bình thường những cô gái như vậy đều có kết cục không tốt, bởi vì có một số trường phái Đạo Gia cho rằng kiểu con gái như vậy là một cái lò luyện tuyệt vời cho việc song tu, làm tình cùng với cô gái như vậy đối với đàn ông mà nói thì có vô số điểm có lợi, cho nên một số đạo sĩ xấu xa thích thu nhận những cô gái như vậy để hái âm bổ dương, một số người quyền quý được đạo sĩ tà ác dâng lên sách cổ về song tu, cũng sẽ tìm những cô gái như vậy về làm tiểu thiếp, hương vị trong đó càng đẹp không sao kể xiết, nhưng bởi vì bát tự quá âm, con gái như vậy thường sẽ hồng nhan bạc phận, không phải là trời ghét người hồng nhan, mà là vô hình chung sinh khí cả đời đều bị đàn ông hút hết cả rồi.” Bàn Tử nói cái này rõ ràng mạch lạc đâu ra đó, giống như anh ấy đã từng song tu rồi vậy.