Vớt Thi Nhân

Chương 84: Tấm ảnh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đáng hận hơn đúng lúc này xe rước dâu dừng trước cửa khách sạn, tôi quay lại nhìn thì thấy đôi cô dâu chú rể ân ái dắt tay nhau bước xuống. Người trong bức ảnh cưới bởi trang điểm khá đậm nên tôi cũng chưa dám khẳng định, nhưng đến khi nhìn thấy người thật thì tôi mới chắc chắn chính là cô ấy. Ánh mắt tôi nhìn cô dâu đã bị Bàn tử nhìn ra được. Anh ta hỏi: “Sao thế, quen cô dâu à?”

Tôi cười như mếu đáp: “Bạn gái cũ.”

“Hi hi.” Bàn tử cười.

“Đi thôi.” Tôi cười nói. Thực ra tôi đã quên chuyện này rồi. Nếu như không phải hôm nay trùng hợp gặp được thì tôi cũng sẽ không chủ động nhớ lại cái kỷ niệm này.

Chúng tôi ngồi trong phòng đợi khoảng mười mấy phút thì Đường Nhân Kiệt mở cửa bước vào. Vừa vào hắn ra đã cười tươi nói với chúng tôi: “Thật ngại quá, để hai vị chờ lâu rồi, tôi tự phạt ba ly.”

Sau khi ba chúng tôi cụm ly, Bàn tử cầm đũa bắt đầu ăn. Cơ thể béo ị của anh ta là do ăn uống mà thành, anh ta nói: “Đường Nhân Kiệt, có chuyện gì thì anh nói với người anh em vua trộm đi. Bàn Tử tôi mất ngày nay ở trong thôn mồm miệng nhạt chết đi được, tôi ăn trước đã.”

Đường Nhân Kiệt cười nói: “Tính tình Bàn Tử vẫn luôn thẳng thắn như vậy.”

Tôi vẫn chưa động đũa. Nói thật nếu như không phải có Bàn tử ở đây, mình tôi một thằng quan nhỏ ở địa phương ngồi đây quả thực sẽ cảm thấy ít nhiều áp lực. Tôi nhìn Đường Nhân Kiệt, trong lòng ngổn ngang câu hỏi nhưng không biết nên mở miệng từ đâu.

“Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không? Để tôi bảo họ đổi món khác?” Đường Nhân Kiệt hỏi.

Tôi lắc đầu đáp: “Ông chủ Đường, những chuyện gần đây quả thực khiến tôi ăn ngủ không yên, chúng ta vẫn cứ nên nói chuyện chính trước, nếu không tôi cũng không có hứng thú ăn uống.”

Đường Nhân Kiệt thu lại nụ cười, gật đầu, từ trong túi móc ra một cái hộp. Cái hộp này trông rất tinh xảo, trông giống như hộp đựng trang sức quý giá vậy. Hắn đặt cái hộp lên bàn rồi xoay cái bàn: “Cậu xem cái này đi.”

Tôi có chút nghi ngờ trong cái hộp đó chứa thứ gì. Lẽ nào mới gặp mặt Đường Nhân Kiệt đã định tặng tôi châu báu chăng? Tôi đem theo sự nghi ngờ mà mở cái hộp ra, phát hiện bên trong có một tấm ảnh.

Tấm ảnh cũ này đã ố vàng, hai ba mươi năm trước kỹ thuật chụp ảnh có hạn. Trong bức hình là hai người thanh niên, quan hệ của hai người không tồi, bá vai nhau cười rất tươi lộ ra những chiếc răng trắng.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra một người trong số đó, là cha tôi. Trong nhà tôi vẫn còn một tấm ảnh đen trắng của ông ấy. Bức ảnh đó là phóng to rồi rửa từ chứng minh thư của ông. Người còn lại tôi nhìn rất quen, nhìn kỹ thì chính là Đường Nhân Kiệt, chỉ là trong ảnh trẻ hơn nhiều.

Ánh mắt tôi lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Đường Nhân Kiệt. Hắn nhìn tôi gật đầu, còn biểu lộ muốn tôi xem phía sau bức ảnh. Tôi lật lại, phát hiện phía sau có ghi một dòng chữ, chữ viết rất đẹp: Diệp Thiên Hoa tặng Đường Nhân Kiệt, tình bạn bền chặt.”

Chữ ký là ngày 13 tháng 5 năm 1994.

Tôi nhìn thật kỹ bức ảnh, nhưng vẫn không hiểu gì lắm, chỉ là không nhìn ra được bức ảnh này là ảnh ghép photoshop hay ảnh thật. Giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn ghép ảnh lại với nhau rồi làm cho cũ cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng chắc chắn có thể kiểm tra ra được nếu có manh mối, nhưng bức ảnh này lại rất hoàn hảo, dường như không có chút khiếm khuyết nào có thể nhìn ra là photoshop.

“Bức ảnh là thật.” Đường Nhân Kiệt nói.

Tôi định mở miệng hỏi hắn sao lại quen với cha tôi thì Đường Nhân Kiệt đã giơ tay ra ngăn tôi lại: “Cậu chú ý một chút mốc thời gian. Thời gian mà cha cậu đã viết.”

Vừa rồi tôi thực sự chỉ chú ý vào bức ảnh chứ không chú ý vấn đề thời gian. Bị Đường Nhân Kiệt nhắc nhở khiến tôi lần nữa nhìn vào mốc thời gian và lập tức hiểu được ý của hắn.

Ngày ba tôi mất là ngày 13 tháng 6 năm 1994

Cái này tôi tuyệt đối không nhớ nhầm.

Cũng chính là nói bức hình này được gửi tặng cho Đường Nhân Kiệt trước khi ba tôi qua đời đúng một tháng.

“Bức ảnh này có lẽ chụp từ năm 1993, tôi cũng còn một bức, cũng cùng chung địa điểm này. Chúng tôi chụp hai bức, bức này là của tôi.” Nói xong Đường Nhân Kiệt lại đưa qua một bức nữa.

Bức ảnh này cũng là phong cảnh đó, quần áo cũng y hệt, chỉ là trong bức này thì cả hai người đều đeo kính đen, kính đen cũng là kiểu thời thượng thịnh hành của thời đó. Bọn họ còn tạo dáng rất ngầu.

“Tôi với cha cậu Diệp Thiên Hoa là bạn chiến đấu, cũng là bạn thân. Ngày ghi trên bức ảnh là ngày anh ấy đến thăm tôi, đưa bức ảnh này cho tôi. Thời đó việc liên lạc chưa tiện như bây giờ, thời gian đó tôi lại đi miền nam, lúc quay về đã nghe tin cha cậu ch.ết rồi, còn ch.ết rất thê thảm.” Đường Nhân Kiệt nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)