“Sự việc đang chuyển biến khá phức tạp, đôi ba lời không thể nói rõ với em được. Sắp tới em cứ ở yên trong nhà đi, đừng tới trường nữa.” Tôi nói với Hàn Tuyết.
Cô ấy hơi sững sờ một chút, nhưng cũng rất nhanh cười khổ nói: “Được rồi, anh chú ý an toàn là được.”
Có lẽ Hàn Tuyết cho rằng cô Ngốc tìm cô ấy là vì đứa bé. Đây là lý do vì sao Bàn Tử vừa nói chúng tôi đã lập tức tin ngay. Bởi vì ngoài điều này ra quả thực chúng tôi không nghĩ ra nguyên nhân nào khác khiến cho một người phụ nữ đã chết cách đây hai mươi năm bỗng quay lại dày vò một cô giáo lương thiện mới đến thôn được hai năm. Hàn Tuyết nói: “Không phải trả lại đứa bé cho cô ấy thì cô ấy sẽ đi sao?”
“Cách này không sai, chỉ là đứa bé đó không đúng. Chúng ta đều bị lừa rồi. Chuyện này quả thực quá phức tạp, anh không có cách nào nói với em ngay được.” Tôi nhìn cô ấy nói.
Hàn Tuyết nhìn tôi nói: “Không phải anh từng nói ghét nhất là anh trai anh nói nửa vời sao? Anh không phát hiện ra giờ anh cũng trở nên như vậy à?”
Nghe cô ấy nói vậy quả thực tôi thấy có chút ngại ngùng. Tôi không dưới một lần ca thán với Hàn Tuyết về vấn đề này. Cũng chính câu nói này của cô ấy khiến mọi oán trách về anh trai trong lòng tôi đột ngột biến mất.
Tại sao tôi lại không muốn nói cho cô ấy biết? Bởi tôi lo lắng cho cô ấy, tôi muốn chăm sóc cô ấy, những thứ tôi có thể gánh vác chịu đựng tôi sẽ làm hết.
Anh trai không muốn nói quá nhiều với tôi cũng vì đạo lý này.
Tôi nhìn Hàn Tuyết, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải. Hàn Tuyết cười ôm lấy cánh tay tôi nói: “Em không có ý trách anh, em cũng hiểu cách nghĩ của anh. Anh cũng làm như vậy thì anh càng nên thấu hiểu anh trai mình.”
Tôi gật đầu nói: “Ừ, anh hiểu mà.”
Sau khi ăn cơm xong, tôi và Bàn tử bàn bạc thương lượng quyết định ngày mai sẽ đi gặp Đường Nhân Kiệt. Hai người chúng tôi đều là kiểu người rất tò mò nóng vội, nếu không biết được tỏ tường chân tướng sự việc sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Đêm đó vô cùng yên tĩnh. Sáng sớm ngày thứ hai tôi đi xe máy điện chở Bàn tử cùng lên trấn. Cái xe điện này là sau khi tôi tốt nghiệp đã mua, cũng dùng được hơn hai năm rồi. Vốn dĩ một mình tôi ngồi thì không sao, đằng này đèo thêm Bàn tử đằng sau khiến cái xe không ngừng rung lắc, cả đoạn đường vô cùng khó khăn. Lên tới trấn tôi gửi xe lại rồi ngồi xe khách lên thành phố.
Tới Lạc Dương, ra khỏi bến xe tôi gọi điện cho Đường Nhân Kiệt. Hắn nói với tôi: “Người anh em Diệp Tử, hai người cứ đợi ở đó, tôi cho người qua đón. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa ở Hạnh Hoa Lầu rồi, tới đó chúng ta bàn bạc nói chuyện.”
Độ nửa tiếng sau, một chiếc Bentley dừng trước mặt chúng tôi. Người bước từ trên xe xuống trông rất quen, nghĩ kỹ lại một chút thì ra là tay thư ký hôm cùng đi với Đường Nhân Kiệt tới gặp anh trai tôi. Lần trước anh ta ăn nói không dễ nghe cho lắm nhưng lần này tỏ ra rất cung kính lễ độ. Sau khi lên xe, cả đoạn đường đều rất êm, đúng là hai bánh không thể nào so với bốn bánh được. Hôm nay quả là một ngày đẹp, có thể thấy rất nhiều xe đưa dâu trên đường. Tới Hạnh Hoa Lầu, chúng tôi nhìn thấy trước cửa đỗ rất nhiều xe, toàn là xe xịn, xem ra hôm nay cũng có người kết hôn ở đây. Tay thư ký đeo kính quay đầu lại nhã nhặn cười với chúng tôi: “Hai vị, thật ngại quá, hôm nay sếp tiếp một khách quan trọng, anh ấy có nói nửa tiếng sau chắc chắn sẽ tới đây. Phòng riêng trên lầu đều đã thu xếp ổn, chúng ta lên trước được chứ?”
Tôi gật đầu, mặc dù ngồi xe khá thoải mái, nhưng cũng không thể ngồi lâu. Chúng tôi bước xuống xe, đi tới trước cửa khách sạn. Bức ảnh treo trước cửa khách sạn khiến tôi ngay lập tức cảm thấy sững sờ. Tôi không thể tin được thế giới này lại tồn tại truyện trùng hợp đến thế. Cô dâu trong hôn lễ hôm nay ở Hạnh Hoa Lầu lại chính là bạn gái cũ của tôi Trình Tiểu Vũ, mối tình đầu mà sau khi về nhà tôi chơi xong thì đá tôi với lý do anh rất tốt nhưng em rất tiếc.
“Sao thế?” Bàn tử thấy tôi ngơ ra liền hỏi.
“Không sao.”Tôi cười nhẹ. Sự việc đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Tôi đã không còn là thằng con trai buồn bã trầm cảm suốt mấy tháng sau khi cô ấy nói chia tay.