Tôi không hỏi trực tiếp, nhưng tôi biết nếu như ông nội đã biết sự tình thì tôi chỉ cần nói như vậy ông chắc chắn biết được ý nghĩa đằng sau.
Ông nội cũng hút một hơi gật đầu nói: “Ông biết.”
Tôi không ngờ được ông nội lại trả lời dứt khoát như vậy. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông nói: “Ông à, ông đều biết phải không?”
Ông nội không nhìn tôi gật đầu. Đôi mắt đục của ông nhìn về xa xăm không biết đang nghĩ gì.
“Ông biết mà vẫn nỡ để anh cháu đi? Đó là đứa cháu trai trưởng của ông, nếu đổi lại là gia đình lớn thời đó, địa vị của anh ấy còn cao hơn cháu nhiều. Ông đừng nói phải trải qua khó khăn mới nên người, cháu không tin.” Tôi nói
“Vẫn tốt hơn việc chết ở nơi này.” Ông nội gõ gõ cái tẩu thuốc rồi loạng choạng đứng dậy.
“Ông à?” Tôi không biết ông nội định làm gì nên hỏi.
“Không sao, ông đi nghỉ một lát.” Ông nội cười với tôi tiến vào trong phòng. Tôi biết ông không muốn nói nhiều hoặc những điều ông muốn nói đều đã nói rồi.
Lúc này mẹ tôi hai mắt đỏ hoe từ trong bếp bước ra dường như vừa mới khóc. Mẹ nhìn tôi nói: “Diệp tử, con đừng trách ông. Lúc để anh trai con đi mẹ cũng không hiểu gì cả, nhưng cái chết của cha con quá đột ngột chúng ta đều rất sợ. Nếu không để anh trai con đi tới nhà đó mẹ sợ nó cũng sẽ chết như vậy!”
Mẹ tôi nói xong thì ngồi sụp xuống đất ôm đầu khóc.
Tôi lập tức đứng dậy chạy qua đỡ mẹ tôi dậy nói: “Mẹ đừng khóc, con chỉ là hiếu kỳ nên mới hỏi. Mọi người nói như vậy con đã hiểu rồi. Con vừa nghĩ nếu như là con, liệu con có làm như vậy, nhưng nghĩ đến cái chết của cha con có lẽ con cũng sẽ quyết định như vậy. Anh trai con thông minh như vậy chắc chắn anh ấy hiểu được nỗi khổ của mẹ, sẽ không trách chúng ta.“
Mẹ tôi vẫn đang khóc. Tôi ôm mẹ vào lòng. Qua một lúc mẹ tôi ngẩng đầu lên nói: “Mẹ không để ý anh trai con có trách mẹ không, mẹ chỉ không muốn hai con lại gặp phải chuyện không hay. Là mẹ đã nhờ chú Trụ tử ngăn cản các con. Đừng điều tra nữa, cha các con đã chết rồi, mẹ không muốn các con vì chuyện này mà lại gặp chuyện. Mẹ biết con hỏi điều này chắc chắn đã tra ra điều gì đó. Dừng tay lại đi, coi như mẹ xin con, có được không?”
“Mẹ, mẹ biết cha con chết như thế nào, cũng biết ai đã giết ông ấy phải không?” Nghe mẹ tôi nói như vậy, tôi bỗng cảm thấy cái chết của cha mình vốn không phải là kỳ án, mẹ và ông nội tôi đều biết kẻ gây ra việc này. Bọn họ không nói ra là vì sợ bị trả thù. Cũng bởi sợ bị trả thù nên mới để anh trai tôi cho người khác nuôi!
“Đừng hỏi nữa, mẹ không biết gì cả cũng sẽ không nói gì cả. Con trai, năm nay con đã hai mươi ba tuổi rồi, nhưng con có biết năm ba con chết ông ấy mới có hai mươi lăm tuổi không?” Mẹ tôi nói xong thì đẩy tôi ra, xông vào trong phòng tự nhốt mình lại. Ở bên ngoài tôi vẫn nghe được tiếng mẹ tôi đang khóc thút thít.
Tôi đứng ngoài sân, tâm trạng vô cùng trầm mặc.
Đồng thời trong lúc này tôi cũng cảm thấy rất phẫn nộ.
Kẻ đã giết cha tôi cũng muốn giết anh trai tôi. Trong suốt những năm này luôn khiến mẹ và ông nội tôi sống trong sợ hãi. Tôi cắn chặt răng thề: “Không cần biết mày là ai, tao nhất định sẽ lôi mày ra ánh sáng!”
Lúc tôi đi vào nhà có nhìn vào căn phòng của ông nội. Tôi thấy ông tôi đang đứng bên cửa sổ nhìn tôi, một mảnh kính cửa sổ của ông đã vỡ, qua lăng kính đó tôi nhìn thấy đôi mắt già nua u ám của ông, đôi mắt đó đã hiện nên tất cả những thăng trầm của cuộc đời ông.
Trong lòng tôi lại càng dâng trào lên sự căm phẫn hung thủ.
Tôi không thể tưởng tượng được sự đau đớn khi mất con trai của ông và nỗi thống khổ mất chồng của mẹ.
Sự đau khổ đó nếu không tự mình trải nghiệm thì không thể hiểu nổi.
Tôi vào phòng mình nằm lên giường không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Tôi chỉ tỉnh dậy khi Hàn Tuyết gọi mình. Cô ấy nhéo tôi nói: “Giường của bổn cô nương mà anh cũng dám nằm ngủ?”
“Rất thoải mái, anh chưa từng được nằm qua chiếc giường thoải mái như vậy.” Tôi vươn vai uốn mình. Có câu nói rất hay đó là người bạn yêu có năng lực làm bạn cảm thấy thoải mái nhất, Hàn Tuyết có năng lực này. Mấy ngày gần đây tôi luôn cau mày nhăn mặt, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ xinh đẹp hoạt bát của cô ấy là mọi áp lực trong người tôi đều tan biến.
“Vậy anh ngủ trên giường, em ngủ ở sô pha?” Hàn Tuyết nhíu mày nhìn tôi.
“Vậy không được đâu, hay là ngủ cùng nhau đi.” Tôi cười.
“Anh đừng có nằm mơ. Mau dậy ăn cơm. Phải rồi, chuyện kia xử lý ra sao rồi?” Hàn Tuyết hỏi.
Tôi nhất thời cứng họng không biết nên trả lời ra sao.
Cái chuyện mà cô ấy hỏi chắc chắn là chuyện liên quan đến cô ngốc.