Nếu mẹ tôi nói rằng cái gia đình nhận nuôi anh trai không thân quen gì với ông nội, hoặc chỉ là quan hệ bình thường thì tôi cũng không cảm thấy sầu não như vậy. Vấn đề là mẹ tôi nói năm đó cái ông già đã mang anh trai tôi đi lại là bạn tâm đầu ý hợp với ông nội, từ việc ông nội uống rượu với người đó có thể nhìn ra được. Tôi sinh ra lớn lên bao nhiêu năm cũng chỉ biết ông hút rất nhiều thuốc chứ chưa bao giờ thấy ông uống rượu.
Cái gọi là gặp tri kỷ thì ngàn chén cũng vẫn ít, một người không biết uống rượu lại đi uống đến say khướt với một người khác thì chứng tỏ giữa hai người có tình cảm rất tốt.
Theo lời của Bàn tử nói thủy quỷ giống như một môn nghệ thuật, mà môn nghệ thuật này lại theo kiểu gia đình cha truyền con nối. Anh trai tôi là một thủy quỷ, mà còn thuộc kiểu thủy quỷ vương đứng đầu trong các thủy quỷ, vậy gia đình nuôi dưỡng anh ấy đương nhiên cũng sẽ là thủy quỷ.
Liệu ông nội tôi có biết điều này?
Bạn bè thân như vậy, người ta làm gì chắc chắn ông phải biết
Cho nên tôi không dám tưởng tượng nổi ông nội rõ ràng biết gia đình đó làm thủy quỷ tại sao vẫn để anh trai tôi cho họ nuôi? Nếu là gia đình nghệ nhân bình thường thì còn có thể hiểu, bởi ở thời kỳ đó học được ngón nghề là đảm bảo không phải lo ăn lo mặc nữa. Rất nhiều gia đình lúc đó đã cho con cái mình đi học nghề mộc, học thổi kèn, làm hoa... Nhưng cái nghề kia lại là thủy quỷ...
Không chỉ từ bé phải ăn thịt xác chết, sau khi trưởng thành tính cách cũng trở nên kỳ quái cô độc, chết đi lại càng thê thảm.
Ông nội phải trong tình huống như thế nào mới nỡ để cháu trai trưởng của mình phải chịu đựng những điều đó?
Nghĩ lại Bàn tử cũng đã nói vốn dĩ thủy quỷ có thể xưng vương là bởi việc từ bé đã phải ăn xác chết dưới nước, đây chính là cửa tử của vô vàn đứa trẻ.
Cho nên tôi thấy thật khó tưởng tượng anh trai tôi năm đó ba tuổi được nhận nuôi, nếu như vì ăn thịt xác chết mà chết đi vậy ông nội tôi sẽ cảm thấy thế nào?
Lại càng khó nghĩ là năm đó anh trai tôi lúc bị ép ăn xác chết, anh ấy đã nghĩ về người ông nội an bài số phận của mình như thế nào?
Tôi nhớ ngày anh trai tôi trở về lúc nói chuyện với ông và mẹ tôi, bao gồm cả thái độ của anh trai từ lúc về tới nay, tôi có thể cảm nhận được anh trai tôi rất xa cách cái gia đình này.
Tôi rít vài hơi thuốc, càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, hơn nữa tôi cảm thấy bản thân lúc này rất lý trí, không giống kiểu hồ đồ hay nghĩ ngợi linh tinh như trước kia. Tôi biết rõ những điều mình nghĩ đều là thật, chính ông nội đã đẩy anh trai ba tuổi của tôi vào hố lửa. Nhưng tôi cũng không thể tin chính ông nội lại đẩy đứa cháu trai của mình vào hoàn cảnh như vậy. Mặc dù tôi từ bé đến lớn cũng không được ông nội quá quan tâm chăm sóc, lúc anh trai quay trở về biểu cảm của ông cũng rất bình thường, nhưng tôi lại quy những điều này cho việc ông nội tôi đã lớn tuổi cũng giống như những người già khác ở nơi nông thôn hẻo lánh ít thể hiện cảm xúc vui buồn.
Tôi đứng dậy muốn đi tìm ông nội kiểm chứng một chút. Nếu thực sự là như vậy tôi cảm thấy gia đình này nợ anh trai quá nhiều. Tôi bước ra khỏi phòng, mẹ tôi đã phơi quần áo xong và đang bận rộn trong bếp. Ông nội vẫn đang ngồi trước cửa hút thuốc thấy tôi đi ra thì quay sang nhìn tôi, biểu cảm trên mặt ông vẫn khiến tôi cảm thấy rất xa lạ.
Tôi bước tới giúp ông nội bỏ thuốc vào trong tẩu, sau đó lấy tờ giấy quấn lại châm lửa vào tẩu, mới hút một hơi mà đã ho dữ dội. Loại thuốc mà ông nội tôi hút được làm từ một loại cỏ mà ở đây gọi là cỏ cóc, hút vào dường như không có cảm giác gì là đang hút thuốc. Rít một hơi cảm giác giống như một lưỡi dao bắt đầu từ cổ họng xuyên qua phổi, xuyên qua ngũ tạng, tiến vào lục phủ, cuối cùng lan tới gót chân, thậm chí có thể cảm thấy tê lòng bàn chân.
Nhưng chính cái cảm giác tê rần cay cay này mới khiến tôi cảm thấy tỉnh táo.
Cơn ho dừng tôi vẫn không dám nhìn biểu cảm của ông nội. Cái này chính là cháu nội đang muốn chất vấn ông nội, tôi thấp giọng hỏi: “Ông à, hôm nay cháu mới biết, anh trai cháu trở về lợi hại như vậy là bởi vì anh ấy là một thủy quỷ. Thủy quỷ là một nghề, nếu muốn trở nên lợi hại như anh trai cháu thì cần trải qua muôn vàn khổ cực, thập tử nhất sinh, sau này chết đi còn rất thê thảm.”