Vớt Thi Nhân

Chương 80: Sự xảo trá của đường nhân kiệt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cho tới hôm nay, nghe Bàn tử nói về những trải nghiệm mà anh trai tôi đã phải trải qua để trở nên lợi hại như vậy lại một lần nữa khiến tôi cảm thấy chua xót và tự trách. Năm đó khi anh trai bị đưa đi nhận nuôi làm con thừa tự đã bắt đầu phải ăn thịt xác chết, mà lại là thịt từ những thi thể thối rữa trương phềnh. Nếu đổi lại là tôi, liệu tôi còn có thể sống?

Lúc tôi vẫn đang miên man nghĩ ngợi thì mẹ đã đi tới bên cạnh đá nhẹ tôi một cái: “Diệp tử, con nghĩ ngợi cái gì mà ngây ra như thế?”

Tôi nhìn mẹ rồi hỏi: “Năm đó anh con được nhà người ta nhận nuôi mẹ có quen biết không?”

Trong phút chốc biểu cảm trên gương mặt mẹ tôi trở nên kỳ lạ, bà ấy dường như muốn trốn tránh vấn đề này, nói: “Tại sao con lại muốn hỏi chuyện này?”

“Con chỉ là muốn hỏi. Hôm nay tự nhiên con nghĩ anh trai có thể trở nên lợi hại như vậy chắc chắn đã phải trải qua khoảng thời gian rất khổ cực, nhưng từ khi con còn bé mẹ lại nói rằng gia đình nhận nuôi anh trai rất khá giả, lại không có con trai độc đinh nên anh trai qua đó là hưởng phúc.” Tôi nói.

Mẹ tôi nhặt quần áo, trầm lặng một lúc rồi nói: “Gia đình mà anh trai con qua thừa tự là bạn của ông nội con, cho nên gia cảnh nhà đó khá giả như nào đều do ông nội con nói. Thực ra ngay từ ban đầu mẹ không hề muốn để anh trai con đi đến nơi xa như vậy, chỉ vì không nỡ, hoặc là để thêm thời gian sau này tính tiếp, nhưng ông nội con quá cố chấp.”

“Bạn của ông nội?” Tôi ngơ người, điều này tôi thực sự không biết.

“Ừ, có lẽ cũng chính bởi vì việc này nên ông nội con mới không nhắc với anh trai con việc đổi họ. Con không biết được đâu, ngày anh con trở về nói tên nó là Tôn Trọng Mưu lòng mẹ đã đau đớn nhường nào. Vốn dĩ tên nó là Diệp Trọng Mưu mà!” Mẹ tôi nói mà vành mắt đỏ hoe.

“Không phải vậy đâu mẹ, mẹ đừng buồn. Mẹ nói cái người nhà họ Tôn là bạn của ông nội, vậy là bạn bè như thế nào, quan hệ có tốt không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, cái ông già tới thôn mình dắt anh trai con đi họ Tôn. Từ trước tới nay mẹ chưa từng nhìn thấy ông nội con uống rượu, nhưng ngày hôm đó hai người bọn họ đã uống say. Tẩu thuốc của hai bọn họ còn giống hệt nhau nữa.” Mẹ tôi nói.

Nghe xong lời mẹ tôi nói, tôi quay đầu lại nhìn ông nội đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa nhà chờ hút tẩu thuốc. Đôi mắt của ông đã trầm đục, tai cũng nghe không rõ nữa. Tôi và mẹ cách ông không xa nhưng ông không hề nhìn chúng tôi, cũng không tham gia vào câu chuyện bởi ông dường như không hề nghe thấy chúng tôi nói gì.

Nhìn ông nội như vậy tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác rất lạ. Một ý nghĩ lan truyền nhanh chóng trong đầu khiến tôi không có cách nào khống chế.

Sau cùng tôi vỗ vỗ đầu mình tự nhủ: “Căng thẳng quá thành ra có chút điên rồi, thấy ai cũng không bình thường.”

Nói xong tôi đứng dậy.

Trước khi bước vào phòng tôi đột ngột quay đầu lại nhìn ông nối một cái, nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện ra ông nội cũng đang nhìn mình. Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng với đôi mắt vẩn đục của ông khiến tôi có một dự cảm rất kỳ lạ, đặc biệt là biểu cảm của ông khiến tôi cảm giác rất xa lạ.

Cái cảm giác này khiến tôi cực kỳ khó chịu. Tôi nhìn ông cười, ông cũng nở nụ cười với tôi. Nụ cười này dường như có ý nghĩa rất sâu xa.

“Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa!” Tôi tự nói với bản thân sau đó tiến vào trong nhà mở cửa phòng mình rồi không cần biết gì mà nằm xuống giường của Hàn Tuyết.

Tôi muốn ngủ, rất buồn ngủ nhưng khi nhắm mắt lại thì biểu cảm kỳ lạ của ông nội khi nãy lại cứ vật vờ hiện lên trong đầu tôi, càng không hiểu nổi tại sao tôi bỗng dưng cảm thấy có chút sợ hãi.

Ông nội không chỉ là một người hiền từ, đối với tôi ông cũng giống như những người ông khác, nếu có từ ngữ để miêu tả thì có lẽ là một người ông thích hút thuốc.

Khi tôi còn bé tới lớn, trong ấn tượng của tôi, mỗi buổi sáng ông nội đều ở trong sân nhà hút thuốc. Bởi sức khỏe không tốt, ông chưa bao giờ ra ngoài làm việc đồng áng hay việc gì khác. Mẹ tôi mỗi lần nấu cơm xong đều đơm cho ông một bát. Mỗi sáng ông đều thức dậy rất đúng giờ ngồi ở cửa nhà hút thuốc, buổi tối ăn cơm xong thì về phòng đi ngủ, nửa đêm trước thì ho hắng nửa đêm sau mới ngủ ngon được.

Trong phòng của ông nồng nặc mùi thuốc và mùi đặc trưng của cơ thể người già. Nếu mẹ tôi không thường xuyên cách hai ngày lại quét dọn phòng, thay ga giường quần áo ra giặt thì có khi mùi còn nặng hơn nữa.

Đây là điển hình của một người già ở nông thôn.

Nhưng tôi lại phát hiện càng không muốn bản thân nghĩ ngợi linh tinh, thì các suy nghĩ cứ liên tục nhảy múa trong đầu. Cuối cùng không chịu được nữa tôi liền ngồi dậy nửa nằm nửa ngồi trên giường châm một điếu thuốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)