Nói tới đây tôi thực sự không muốn tiếp tục bàn luận với Bàn tử về vấn đề này nữa liền chuyển chủ đề hỏi anh ta: “Giờ anh định thế nào? Bất luận như thế nào thì cũng là hai chúng ta đã thả quỷ hạn hán ra, nếu thực sự là Đường Nhân Kiệt giở trò còn ảnh hưởng đến kế hoạch của anh trai tôi thì liệu chúng ta có nên nhanh chóng tìm cách?”
“Đương nhiên là phải nghĩ cách, nhưng nếu thực sự là Đường Nhân Kiệt dám chơi sau lưng Bàn tử tôi thì tôi đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn. Người anh em vua trộm, tôi coi cậu như bạn bè, thứ nhất là vì tính khí cậu hợp với tôi, thứ hai là tôi cảm thấy trong chuyện này hai chúng ta giống như hai thằng ngu vậy. Cho tới giờ trong chuyện này phân rõ ra ba bè phái, những kẻ ẩn nấp sâu trong thôn cậu một phái, anh trai cậu một phái, đám người Đường Nhân Kiệt một phái. Ba phái này bất kể có làm cái gì thì chí ít họ cũng đều biết mục đích của bản thân hơn nữa đều biết rõ câu chuyện bên trong. Còn hai người chúng ta thì sao? Cậu nói xem có giống hai thằng ngu không? Cái gì cũng không biết, bị người ta lợi dụng quay như chong chóng. Cậu nói xem cậu bị thế thì cũng thôi đi, đằng này đến tôi đây cũng bị chơi, có lý nào lại như vậy? Tôi chịu sao?” Bàn tử bất mãn nói.
“Thế nào gọi là tôi bị chơi thì cũng thôi đi?” Tôi trừng mắt. Tuy rằng tôi không lợi hại như anh ta, nhưng tôi đang phải vác con lợn chết bầm là anh ta, thử hỏi tôi dễ dàng sao?
“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Anh trai cậu tôi không dây vào được, đám người ẩn nấp trong bóng tối ở thôn cậu tôi không biết là ai, nhưng Đường Nhân Kiệt chơi tôi, tôi nhất định tìm hắn tính sổ.” Bàn tử nói.
Nghe anh béo nói thú thực tôi cũng có chút cảm động. Trong lúc này đầu tôi cũng dần lóe lên một kế hoạch. Tôi nói với anh ta: “Bàn tử, hay thế này đi, anh đừng đi chất vấn Đường Nhân Kiệt vội. Tôi biết anh chẳng ngán gì lão ta, nhưng lão ta cũng chưa chắc là nể sợ gì anh phải không? Lần này ông ta nhờ anh tới nơi này chắc chắn đã tính kế anh. Nếu đã như vậy anh cứ giả vờ phối hợp với lão thăm dò kế hoạch của lão.”
Bàn tử không phải người tầm thường nên vừa nghe đã hiểu ý của tôi. Đợi chúng tôi về tới ủy ban thôn anh ta đã vô cùng gấp gáp trực tiếp gọi điện cho Đường Nhân Kiệt. Điện thoại kêu vài tiếng mới có người bắt máy, mà nghe giọng của Đường Nhân Kiệt có lẽ mới ngủ dậy, nhưng hắn ta cũng không nổi nóng với Bàn tử, dùng giọng điệu ngái ngủ cười nói: “Sớm vậy đã gọi điện chứng tỏ sự việc bên đó xử lý ổn thỏa phải không Bàn tử?”
Anh béo bên này cầm điện thoại, rất biết phối hợp diễn kịch, mặt mày nghiêm túc không nói năng gì.
Qua một lúc Đường Nhân Kiệt đầu dây bên kia hỏi: “Bàn tử?”
“Đường Nhân Kiệt, có phải anh nghĩ rằng trên đời này chỉ mình anh thông minh, còn những người khác đều là thằng ngu?” Anh béo cười lạnh.
Đường Nhân Kiệt cười nói: “Bàn tử ý cậu là sao tôi nghe chưa hiểu.”
“Cái nơi Phục Địa Câu này phức tạp như thế nào anh hiểu rất rõ. Xác người phụ nữ điên bỗng dưng quay trở lại nào có phải chuyện đơn giản? Anh muốn thứ trong mười hai hang quỷ phải không? Con mẹ nó tiểu quỷ hạn hán là do anh cố ý dành tặng tôi đúng không?” Bàn tử nói năng không chút khách khí.
Đường Nhân Kiệt nói: “Cái gì? Tôi thực sự không biết, lẽ nào không phải là một nữ quỷ bình thường sống lại sao?”
“Đường Nhân Kiệt, tôi nợ anh một ân tình, nếu như thực sự chỉ là chuyện quỷ náo bình thường, chỉ cần tôi đến mọi chuyện được giải quyết chúng ta không ai nợ ai. Nhưng anh không để tôi có chút chuẩn bị phòng bị nào đã đẩy tôi vào cái vũng bùn này, có phải quá đáng rồi không? Tôi không muốn vòng vo với anh, chuyện này tôi đã dây vào rồi, anh biết tính tôi, nếu không làm cho rõ trắng đen ra ngô ra khoai trong lòng tôi không thoải mái được. Nhưng Đường Nhân Kiệt anh thực sự coi Bàn tử tôi là người đi thử mìn phải không? Hay là một thằng ăn mày? Một cuốn sách đáng để tôi bán mạng à? Bàn tử tôi hôm qua đã bị phế một chân rồi!” Anh béo nói.
Đây đều là những lời tôi và anh ta bàn bạc từ trước. Chất vấn Đường Nhân Kiệt đương nhiên hắn sẽ không hé răng. Tìm hắn đòi bồi thường, khiến hắn nghĩ rằng tiền của hắn có thể khống chế anh ta, khiến hắn tin tưởng là cách tốt nhất. Loại người như Đường Nhân Kiệt rất kiêu ngạo, vì thế rất nhiều người vì tiền mà bán mạng cho hắn, cho nên loại người này sẽ có cách nghĩ phổ biến là thứ có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải là chuyện khó. Hắn xem thường những người vì tiền mà bán mạng, chỉ khi hắn sơ xuất không đề phòng mới buông lỏng cảnh giác.
Không ngoài dự đoán, Đường Nhân Kiệt dứt khoát nói: “Vụ này phải theo tới cùng, anh cứ cho tôi cái giá.”
“Bàn tử tôi đáng giá bao nhiêu anh cứ lựa mà đưa, nhưng tôi phải nói biết mình biết người trăm trận trăm thắng, anh định để tôi mình trần ra trận sao? Không cho tôi ít tư liệu tin tức gì sao?” Anh béo hỏi.
“Diệp Kế Hoan đang ở bên cạnh anh phải không?” Ai mà biết được Đường Nhân Kiệt bỗng dưng rẽ hướng hỏi một câu như vậy.