“Người chết dưới nước vài ngày sau bụng sẽ chướng khí trương phềnh vì thế mà nổi lên. Bình thường cậu nhìn thấy thi thể dưới nước, nam sấp nữ ngửa. Đầu hướng lên thường là xác nữ, hướng xuống thì là xác nam, nhưng có một loại đặc biệt mà những người vớt xác bình thường không dám động đó là xác chết thẳng đứng (hành xác), nói trắng ra là giống như đứng thẳng dưới nước. Đối với tình huống này thì chỉ thấy được mái tóc bồng bềnh trên nước. Đám phu thuyền hay người vớt xác bình thường nhìn thấy loại thi này sẽ quay đầu bỏ đi chứ tuyệt đối không dám vớt xác.” Bàn tử nói.
“Cái này lại là vì sao?” Tôi hỏi.
“Bởi phu thuyền người vớt xác bình thường họ chỉ vớt xác hộ người khác, chứ không thay quỷ giải oan. Sau khi chết dưới nước mà đầu hướng lên chân hướng thẳng xuống thì đó không được gọi là thi nữa mà đó là “sát”. Muốn vớt sát lên thì phải tìm một loại người đó chính là thủy quỷ. Cái gọi là ba trăm sáu mươi hàng, người vớt xác mặc dù không phải thuộc trong ba trăm sáu mươi hàng đó, nhưng những người vớt xác trên sông Hoàng Hà, người dẫn thi ở Tương Tây, thiên táng sư ở Tây Tạng ba loại người này thuộc ba phái đều có giao kèo với xác chết. Giống như những người dẫn thi, thủy quỷ không giống với ngư dân vớt xác bình thường mà bọn họ giống như một môn phái hơn, nhưng lại không mang nặng tính môn phái và quy định hà khắc như dẫn thi. Thủy quỷ đại đa số là lưu truyền trong gia đình thực chất lại giống như một kiểu nghệ nhân. Ở xã hội cũ, có rất nhiều thủy quỷ tập trung gần sông Hoàng Hà, tuy bản lĩnh cũng có cao thấp nhưng đa số không khác nhau là mấy bởi thủ pháp làm thủy quỷ đều như nhau. Bọn họ thường xuyên dùng một loại nước bí truyền để rửa mắt, cũng thường xuyên đứng nhìn nước dưới sông Hoàng Hà cho nên chỉ cần nhìn một cái là biết dưới nước có thi, gọi là quan thi công. Thủ pháp này phải luyện mấy chục năm mới thành.” Bàn tử giải thích.
“Lâu vậy sao?” Tôi kinh ngạc.
“Đúng. Thời gian luyện rất dài không nói, đây cũng coi như là một ngưỡng cửa, rất nhiều người bị mắc tại ngưỡng đó. Cậu không thể nhìn thấy thi thể dưới nước thì không có cách nào trở thành một thủy quỷ, làm được điều này mới được coi là nhập môn. Bởi vì thủy quỷ có giao kèo với người chết, lại thường xuyên tiếp xúc với sát khí cực kỳ nặng từ thi thể thẳng đứng nên vừa luyện thành quan thi công thủy quỷ phải lập tức dọn ra khỏi nhà một mình tới sống bên bờ sông Hoàng Hà. Vì vậy nếu muốn tìm thủy quỷ thì cứ đi dọc bờ sông Hoàng Hà, tìm một ngôi nhà đơn độc, trước sân nhà nuôi một con chó đen, trên tường treo một cành tre, trên cành tre có gắn gương bát giác thì đó chính là thủy quỷ. Chó đen và gương bát giác đều là những thứ trấn tà. Mọi người khi phát hiện xác chết thẳng đứng sẽ đi tìm thủy quỷ, thủy quỷ phán đoán có vớt được không thì đầu tiên gọi chó đen tới sau đó lại chiếu gương bát giác. Nếu chó đen yên lặng gương bát giác cũng bình thường thì có thể vớt. Nếu chó đen sủa điên cuồng, hoặc có máu trong gương hơn nữa trong gương không hiển thị mặt của thủy quỷ mà là mặt của linh hồn chết oan thì xác dưới nước đó không được vớt lên. Bởi vì oán khí quá nặng chỉ có thể làm một xác chết vô chủ dưới sông Hoàng Hà, làm vật tế cho thần long.” Bàn tử nói.
“Vậy nếu trong tình huống chó đen sủa, trong gương có máu mà thủy quỷ vẫn đi vớt xác thì sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Nội trong ba ngày thủy quỷ ắt phải chết.” Bàn tử đáp.
“Chết tiệt!” Tôi bị dọa cho dựng cả lên, chỉ cảm thấy lời nói của anh ta quá là quỷ dị. Nhưng nghe Bàn tử nói về những đặc điểm cổ quái thần bí của thủy quỷ quả thực rất giống anh trai tôi, chỉ là quy tắc của anh trai tôi hơi khác bọn họ.
“Cho dù anh trai tôi có là thủy quỷ anh cũng đừng nói anh ấy ăn xác mà lớn chứ!” Tôi hỏi.
“Cậu đừng gấp gáp thế, đấy là thủy quỷ bình thường. Tương truyền có một loại người là nam giới nhưng khi sinh ra sinh thần bát tự lại cực âm. Nước là tính âm, loại người này từ khi sinh ra đã có sự liên quan với nước. Loại người này từ bé sẽ được ăn thi thể trong nước, chủ yếu là thịt thối rữa. Thịt của động vật bị phân hủy còn không được ăn đừng nói đến thịt người, cho nên rất nhiều người ăn thịt người thối rữa sẽ chết, trúng độc mà chết. Nếu còn sống sẽ là người giỏi nhất trong số thủy quỷ, có thể nói là vua thủy quỷ. Đối với loại này thì chỉ cần là xác dưới nước bất kể là hành thi hay là vương thi thì đều không thành vấn đề. Chỉ là loại người này ăn thịt người, lại là người chết dưới nước nên phần lớn cuộc đời cô độc khép kín, cho dù tài năng xuất chúng cũng không thể tạo phúc cho dân. Bởi vì ăn thịt người nghịch với thiên địa luân thường nên sẽ không được vào tam giới và luân hồi, sau khi chết đi còn bị những linh hồn mà người đó từng ăn thịt truy hồn đòi mạng vô cùng thê thảm. Đã rất nhiều năm rồi chưa nghe thấy một thủy quỷ vương xuất hiện.” Bàn tử nói.
“Đủ rồi!” Tôi ngắt lời anh ta. Mới đầu nghe anh ta nói thủy quỷ vương ăn xác người tôi chỉ thấy lạnh người thôi, nhưng nghe tới thủy quỷ vương không thể vào tam giới luân hồi sau còn bị bách quỷ truy mạng tôi mới thực sự cảm thấy sợ. Theo như lời Bàn tử nói tính tình cô độc khép kín, quỷ quái trong nước đều phải nể mặt thì quá đúng với anh trai tôi rồi. Tôi thực sự không tưởng tượng nổi lúc anh trai mình còn nhỏ đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào, càng không dám nghĩ tới anh ấy sau khi chết sẽ thê thảm ra sao. Cứ nghĩ tới là cảm thấy đau lòng khôn xiết.
“Đau lòng à?” Anh béo hỏi.
“Không sao. Mặc dù những điều anh nói rất giống với anh trai tôi, nhưng cũng không thể khẳng định anh ấy là thủy quỷ vương.” Tôi nói.