Vớt Thi Nhân

Chương 76: Thủy quỷ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nói xong Bàn tử rút mấy tờ bùa từ trên người ra đốt sau đó dùng tro bùa rắc lên vết thương. Mặc dù tro bùa có tác dụng cầm máu nhưng vẫn khiến Bàn Tử đau đến cắn răng nhăn mặt, một tay bám vào tảng đá, một tay muốn bám lên vai tôi.

Không hiểu tại sao tôi rụt người lại. Động tác này khiến cánh tay Bàn tử buông thõng trong không trung.

Tôi lập tức ý thức được hành động này đã gây tổn thương anh ta, nhưng lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Bàn tử, tôi biết giờ có nói gì cũng muộn.

Ánh mắt Bàn Tử hiện lên sự buồn bã bất lực. Từ lúc tôi quen biết anh ta đây là lần đầu tiên tôi thấy được ánh mắt này. Anh ta cười khổ quay đầu đi: “Cậu cũng không tin tôi?”

“Không phải.” Tôi lưỡng lự.

“Không lạ gì, nếu Bàn tử tôi là cậu tôi cũng sẽ nghi ngờ. Tôi đến nơi này là do Đường Nhân Kiệt giới thiệu, bản thân tôi cũng cảm thấy không thoải mái. Giờ chúng ta vô tình rơi vào hố của Đường Nhân Kiệt, cậu chắc cũng cho rằng vết thương trên chân tôi đều là khổ nhục kế. Những thứ khác tôi không muốn nói nhiều, tôi chỉ nói câu cuối, bất kể chuyện này có phải do Đường Nhân Kiệt làm hay không Bàn tử tôi đều không hay biết. Cậu chỉ cần nói tin hay không thôi.” Bàn Tử nhìn tôi nói.

“Anh nên quay về tìm chút thuốc bôi lên vết thương, giờ đi nói cái này làm gì?”

Bàn tử hất tay tôi ra nói: “Tin hay không tin?”

“Tin thì sao, không tin thì sao? Anh nghĩ tôi có năng lực phán đoán chuẩn xác lắm à?” Tôi đáp.

“Tin thì tôi sẽ coi cậu là bạn, không tin thì giải tán. Tôi biết nói ra điều này khá là ngu ngốc, nhưng cậu cũng sẽ chẳng bận tâm có hay không một người bạn như tôi.” Bàn tử nói.

Tôi nhìn anh ta, tiếp tục quan sát ánh mắt đó rồi gật đầu nói: “Tôi tin.”

Bàn Tử quay đầu lại ánh mắt kiên định nhìn tôi nói: “Vua trộm, từ ngày hôm nay trở đi, cậu chính là bạn của Lưu Bàn Tử tôi.”

Bàn Tử nói vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Nói thật từ nhỏ tới lớn bởi cha tôi mất sớm lại chết bất đắc kỳ tử nên tôi cũng chẳng có bạn bè nào. Những năm này cũng đã thấy qua nhiều kiểu bạn bè trên bàn rượu, nhưng chỉ có lời nói của Bàn Tử mới khiến tôi cảm thấy nghĩa khí của việc kết giao bạn bè.

“Đi nào, về thôi đừng ở đây cố gồng nữa, tôi biết anh đi không nổi nữa rồi.” Tôi cong lưng biểu thị muốn anh ta khoác lên vai tôi.

Lần này Bàn tử không từ chối nữa, nhưng anh ta nặng quá, tôi đỡ anh ta mà cả hai đi đứng loạng choạng khó khăn. Bàn Tử vừa đi vừa mắng: “Anh trai cậu thật nham hiểm, muốn cùng tôi đánh nhau thì cũng phải đợi lúc tôi khỏe đã chứ, đây chẳng phải thừa nước đục thả câu sao?”

“Hôm đó đánh nhau với quan tài dưới nước anh nói anh có bản lĩnh, hôm nay bị người đeo mặt nạ đánh tới thành ra bị thương như này, anh trai tôi lại có thể đánh đuổi được hắn, thế nên cho dù hai người chưa chính thức đấu thì ai cao ai thấp cũng phân định được rồi. Có cứng miệng giải thích cũng đâu có ý nghĩa gì đâu.” Tôi cười nói.

“Chưa chắc đâu nhé.” Bàn tử vẫn cứng miệng.

“Không nói cái này nữa, vừa nãy lá bùa bay tới trước mặt anh trai tôi, anh nói anh trai tôi ăn xác chết đuối mà lớn, chuyện này là sao?” Tôi hỏi, dường như nghe anh ta nói xong anh trai tôi vô cùng kích động.

“Mười hai hang quỷ này tôi từng nghe nói qua, mặc dù không biết bên trong còn có quan tài đá, nhưng tôi cũng biết bên trong đó có vô vàn thi thể. Nước thuộc tính âm, xác chết âm khí trùng trùng, cho nên hang quỷ đó là nơi tích thi, người bình thường vào đó chắc chắn không ra được. Cho nên mới vừa nghe Đường Nhân Kiệt nói anh trai cậu có thể vào đó tôi đã nghi ngờ anh ta là thủy quỷ.” Bàn Tử nói.

“Thủy quỷ?” Tôi lặng đi.

Bàn tử gật đầu nói: “Trước đây chưa từng có cơ hội tiếp cận gần anh ta nên tôi cũng không dám đoán bừa. Hôm nay khoảng cách rất gần, tôi cảm nhận được trên người anh trai cậu đều là tử khí. Nếu tôi ném một lá bùa trấn sát lên người một người sống thì nó chỉ là tờ giấy vụn, theo lý mà nói phải vứt lên người chết thì mới phát huy tác dụng. Anh trai cậu rõ ràng không phải người chết, anh ta từ bé ăn xác chết đuối mà lớn, cơ thể tràn ngập tử khí mới có thể trấn được hành thi dưới nước.”

“Tử thi dưới nước là?” Cả người tôi ớn lạnh hỏi.

“Không sai, chính là thi thể dưới nước. Từ bé đã ăn thứ này, ăn đủ mười tám năm thì sẽ biến thành thủy quỷ.” Bàn Tử nói.

Tôi không có cách nào tiếp nhận được những lời này của Bàn tử, mặc dù trong tâm trí tôi có lẽ sớm đã biết rõ, nếu không thì tại sao anh trai tôi lại phẫn nộ kích động như vậy sau khi nghe Bàn tử nói?

“Anh đừng ăn nói linh tinh, có anh mới ăn thi thể dưới nước.” Tôi nói

“Cậu phải tin. Anh trai cậu dựng cờ vớt xác, có lẽ cậu không biết thủy quỷ trước kia đều là người vớt xác. Nói họ là người vớt xác thực ra khác xa với người vớt xác.” Bàn Tử đáp.

Anh ta càng nói tôi lại càng cảm thấy anh trai mình giống như vậy.

“Tôi nghe một người bạn của tôi nói, từ thời xa xưa lúc chiến tranh loạn lạc lại thêm bệnh dịch nạn đói nên rất nhiều thuyền bè chở khách gặp nạn, dưới sông Hoàng Hà có rất nhiều xác chết. Người vớt xác sau khi phát hiện thi thể sẽ dùng vải trắng phủ lên, và buộc quanh eo thi thể bằng một sợi dây gai có tết lông chó đen bên trong. Họ kéo xác chờ người đến nhận, nếu có gia đình nhận thì kéo xác vào bờ, còn nếu không ai nhận thì để chìm xuống nước, không thân không thích sẽ không vớt lên. Nhưng vẫn còn một trường hợp, họ sẽ mời thủy quỷ đến.” Bàn tử nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)