Tính khí của anh trai không tốt chút nào, điều này tôi hiểu rõ. Trước kia có lần anh ấy đã dùng ánh mắt lạnh như băng để trừng tôi khiến tôi nghĩ lại vẫn ám ảnh tới giờ. Tính cách của Bàn tử cũng nóng nảy không phải dạng vừa. Hai người bọn họ đôi ba câu thôi là đã muốn động tay động chân rồi. Nhìn cảnh này tôi đâu thể đứng im liền nhanh chóng tiến lên hòa hoãn: “Làm gì thế? Có gì từ từ nói không được sao? Đều là chỗ quen biết lại đi động tay động chân sao?”
Bàn Tử nói: “Vua trộm, Bàn Tử tôi coi cậu như bạn bè, cũng muốn coi anh trai cậu như bạn bè, nhưng cậu không nhìn thấy sao, có người cố ý muốn ụp đống phân lên đầu tôi còn uy hiếp tôi, nghĩ tôi sợ chắc?”
“Anh bớt nói lại được không?” Bởi tình huống lúc trước nên tôi cảm thấy Bàn tử chắc chắn không phải đối thủ của anh trai tôi. Mặc dù tôi vẫn có chút nghi ngờ anh ta nhưng cũng không muốn nhìn anh ta phải chịu thiệt.
Lúc này anh trai tôi đứng dậy nhìn chằm chằm Bàn Tử dường như có thể động thủ ngay lập tức.
Bàn Tử cũng không tỏ ra mềm yếu gì trừng mắt nhìn anh trai tôi nói: “Nể mặt người anh em vua trộm tôi sẽ không ra tay trước. Giờ tôi cảm thấy không vui muốn rời đi để xem ai dám cản.”
Thực ra không cần biết lời nói của Bàn tử là nhận thua hay như nào, tôi vẫn thực sự hy vọng anh trai đừng ngăn cản. Nhưng sau khi Bàn Tử quay người định đi thì anh trai tôi đột nhiên ra tay rồi. Tôi ngay lập tức ôm lấy anh trai lắc đầu nói với anh ấy: “Anh à, đừng mà.”
Anh trai thoát ra khỏi vòng tay của tôi một cách rất dễ dàng lao về hướng Bàn tử.
Bàn tử lúc này cũng đột nhiên dừng lại, trong khoảnh khắc đó anh ta quay người lại ném ra một thứ gì đó từ trong lòng bàn tay. Vật thể đó rất nhanh đã bay về phía anh trai tôi. Trong lòng tôi thầm tự nhủ vậy là xong rồi, hai người này đều động thủ rồi.
Ai ngờ được thứ đó mới tới gần anh trai tôi một chút thì phừng một tiếng bốc cháy. Lúc này tôi mới nhìn thấy đó là một lá bùa vàng, chỉ là lá bùa này còn chưa kịp dán lên người anh trai thì đã cháy rụi.
“Tôn Trọng Mưu, Bàn tử này đoán quả không sai, anh quả thực là ăn xác chết dưới nước mà lớn lên.” Bàn Tử nhìn anh trai tôi cười lạnh.
“Cút!”Anh trai tôi không động thủ. Câu nói của Bàn tử dường như đã chọc vào điểm chí mạng của anh ấy khiến anh ấy trở nên kích động khác thường, hướng về phía Bàn Tử mà gầm lên.
Bàn tử mỉm cười nhún vai: “Gặp lại sau.”
Bàn Tử nói xong thì quay người khập khiễng bước ra ngoài. Không khí trong phòng lúc này vô cùng ngột ngạt, câu nói vừa nãy của Bàn Tử nói anh trai tôi ăn xác chết đuối mà lớn khiến tôi vô cùng khó hiểu, nhưng tôi cũng không dám mở miệng ra hỏi lúc này. Qua một lúc anh trai vẫn đứng đó bất động, tôi nhẹ nhàng khuyên: “Anh à, anh đừng tức giận, không đáng đâu.”
“Em cũng về đi.” Lời anh trai thốt ra lúc này đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, nhưng giọng điệu vẫn quả quyết như mọi khi.
“Được, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, trời cũng sắp sáng rồi.” Tôi nói xong liền rời đi.
Sau khi ra khỏi vườn nhà anh trai tôi phát hiện ra Bàn tử vẫn chưa đi xa, mà đang ngồi ở một chỗ cách cổng nhà anh trai không xa nghỉ ngơi. Thấy tôi anh ta vẫy vẫy tay: “Cho tôi điếu thuốc.”
Trên người tôi vẫn chỉ có bao thuốc ẩm ướt. Bàn tử trực tiếp rút ra một điếu châm lửa rít vài hơi. Lúc này trời đã tảng sáng tôi thấy sắc mặt anh ta nhợt nhạt, người lấm tấm mồ hôi nghiến răng hút thuốc dường như đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.
Tôi cúi đầu nhìn, vết thương trên chân anh ta vẫn đang chảy máu. Vết thương này nhìn đã thấy sợ, đi được vài bước lại càng rách ra.
“Bị thương như vậy rồi còn cứng miệng? Nếu thực sự đôi bên động thủ thì phải làm sao?” Tôi nhìn tình cảnh Bàn tử hiện tại mà có chút không nỡ.
Bàn Tử cười khổ: “Bàn tử tôi hành tẩu giang hồ suốt bao năm, đừng chỉ nhìn vào khuôn mặt béo ị này mà coi thường, đi đến đâu cũng đều đáng giá cả đấy. Có thể mất mạng chứ không thể mất mặt.”