Vớt Thi Nhân

Chương 73: Ẩn số (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay khi tôi cảm thấy lần này mình không còn đường nào chạy, tôi chợt cảm thấy trán mình nóng bừng, như có một quả cầu lửa đang đốt cháy trên trán, sau đó ngọn lửa thiêu đốt cô ngốc đang bóp cổ tôi, cô ngốc đau đớn buông tôi ra, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Diệp Tử, mau tỉnh lại!” Lúc này, tôi nghe thấy tiếng anh trai gọi mình, tôi mở mắt ra liền thấy anh trai đang ngồi xổm bên cạnh, nửa thân trên lộ ra cơ bắp cường tráng và cơ thể hoàn mỹ.

Giây tiếp theo, tôi phát hiện chính tay mình đang bóp cổ mình, tôi vội vàng buông tay ra, không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng vừa rồi là cô ngốc bóp cổ tôi, nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao tôi lại tự mình bóp cổ mình? !

“Anh ơi, có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi anh trai.

“Đừng cử động, cứ ngồi đây đi, anh đi gặp Bàn Tử.” Anh trai nghiêm túc nói.

Tôi muốn nói với anh trai rằng là chính Bàn Tử đang âm mưu hại tôi! Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì anh trai tôi đã xông qua kia, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía sau.

Tôi rất muốn đi qua xem thế nào, thực ra ngoài việc cổ đau nhức vô cùng, lúc này tôi thực sự không có cảm giác khó chịu nào khác, chỉ là trán tôi vẫn còn cảm giác nóng rát. Đưa tay chạm vào, mới phát hiện trên trán có máu, nhưng không có vết xước nào cả.

Tôi đứng dậy, nhìn về phía sau, trước mặt tối đen không nhìn thấy gì, lo lắng muốn chết, tôi không biết là anh trai đang đánh nhau với Bàn Tử hay là người khác. Tôi hy vọng rằng vừa rồi là do Bàn Tử gặp phải trường hợp khẩn cấp, bây giờ anh trai đi cứu Bàn Tử, bởi tôi thật sự không muốn tin rằng tôi vừa xem anh ta như một người bạn thì chưa gì anh ta đã muốn tôi chết.

Một lúc sau, cuộc chiến mới dừng lại, nghe thấy có người di chuyển nhanh, sau đó có giọng nói của Bàn Tử: “Tôn Trọng Mưu, đừng đuổi theo nữa, cẩn thận Diệp Tử!”

Sau đó, tôi thấy anh trai tôi đỡ Bàn Tử đi về phía tôi, tôi đi về phía họ thì thấy trên chân Bàn Tử có một vết thương rất lớn đang chảy máu, tôi không khỏi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Là người đàn ông đeo mặt nạ, tôi thấy có gì đó không đúng, liền muốn chạy tới giúp cậu. Không ngờ rằng tên đó đánh lén Bàn Gia tôi. Vua Trộm, may mắn là anh trai của cậu đến kịp, nếu không tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.” Bàn Tử nói.

“Bây giờ còn nói chuyện đó sao? Anh có sao không? Có cần đến bệnh viện không?” Tôi hỏi, dù sao vết thương trên chân của Bàn Tử trông rất đáng sợ.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Bàn Tử tôi không yếu đuối vậy đâu. Đừng để tôi gặp lại tên đó. Nếu gặp lại tôi nhất định sẽ vặn đầu hắn.” Bàn Tử nói.

“Thôi đi ông ơi, đi, quay về băng bó vết thương.” Tôi nói với Bàn Tử.

Bàn Tử không còn đi được nữa, một mình tôi không đỡ nổi anh ta, hơn nữa bây giờ cũng đã quá muộn nên chúng tôi đến nhà anh trai, tôi dùng kéo cắt rách quần Bàn Tử, nói thật chân của tên Bàn Tử này quả thật rất trắng, nhìn vết thương của Bàn Tử, tôi có chút bất lực, anh trai đi lấy khăn trải giường buộc lại phía trên vết thương của Bàn Tử. Sau đó anh lấy một cái một cây kim to và thắp một ngọn nến.

“Tôn Trọng Mưu, cậu có làm được không?” Bàn Tử nhìn thấy cây kim trên tay anh trai đã rất kinh ngạc.

“Không có thuốc mê, cậu chịu nổi không?” Anh trai hỏi.

Bàn Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Kệ đi, làm đi.”

Anh trai thắp nến, khử trùng kim rồi bắt đầu khâu vết thương trên chân của Bàn Tử, tôi không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu này, chỉ thấy khuôn mặt của Bàn Tử lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng Bàn Tử thực sự rất mạnh mẽ, tôi nhìn thấy cảnh này tim đập thình thịch, nhưng Bàn Tử thậm chí còn không phát ra một âm thanh nào.

Anh trai nhanh chóng khâu vá, sau khi khâu xong mang cho còn anh ta một chai rượu, mở ra đổ nửa chai rượu vào vết thương, Bàn Tử vốn im lặng hồi lâu vừa thở ra một tiếng, bỗng nhiên hét lên dữ dội như heo bị giết, anh ta hét lên, “Chết tiệt, sao cậu không nói trước tiếng nào vậy?!”

Anh trai không để ý tới anh ta, nửa chai rượu còn lại đưa cho Bàn Tử nói: “Uống đi.”

Bàn Tử nhận lấy, có lẽ anh ta đau lắm, anh ta ngẩng cổ uống hết nửa bình rượu trắng, uống xong ợ lên nói: “Rượu ngon, quá đã! Vua trộm cho tôi một điếu thuốc.”

Tôi rút điếu thuốc ra, phát hiện điếu thuốc đã ướt đẫm mồ hôi của chính mình, anh trai lặng lẽ rút điếu thuốc ra, châm cho mỗi người một điếu, sau đó ba người chỉ im lặng hút thuốc.

Bàn Tử hút một hơi xong, dập tàn thuốc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên chó chết đó đến đánh lén tôi thì tôi hiểu, nhưng tại sao cô ngốc lại đột nhiên tấn công Diệp Tử? Cho dù không niệm tình cứu mạng năm xưa, đốt bùa siêu độ, sau đó giao đứa bé cho cô ta, điều đó là đúng mà.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)