Tôi ngồi xổm đặt cái hũ xuống, lấy một cành cây khô vẽ một vòng tròn trước mộ cô ngốc. Tôi ngồi xổm trong vòng tròn đó dùng bật lửa đốt tiền giấy, đống tiền giấy cháy rất nhanh và mạnh dường như khiến cả khuôn mặt tôi đều được chiếu sáng lên. Mặc dù ban đêm không nóng nhưng do ngồi gần đống lửa khiến toàn thân tôi rất nhanh đã đổ mồ hôi.
Lúc đống tiền giấy sắp bị đốt cháy hết, tôi ngẩng lên hướng về phía mộ cô ngốc nói: “Cô ngốc, là cháu. Đứa con đã mang đến cho cô rồi, cô ra đây nhận đi.”
Vừa dứt câu một trận gió lạnh thổi tới từ phía sau tôi khiến đám tro giấy bay lả tả.
Tôi siết chặt nắm tay, toàn thân căng cứng.
Tôi dứt khoát quay đầu lại nhưng phát hiện sau lưng không có gì hết, chỉ thấy Bàn Tử vẫn đang đứng phía xa ngóng chờ. Tôi yên tâm thở hắt ra một hơi, ai ngờ đúng lúc tôi vừa quay đầu trở lại trong phút chốc bị dọa tới hồn xiêu phách tán. Không biết từ bao giờ cô ngốc thân mặc áo liệm đã xuất hiện trước mặt tôi. Cô ấy ngồi trên nấm mộ trên mặt vẫn là nụ cười ấy nhìn tôi.
Toàn thân tôi dựng hết cả da gà, mồ hôi lạnh phút chốc túa ra ướt hết người.
Tôi không ngừng thầm tự an ủi mình đừng sợ, không phải sợ, không phải vài ngày trước mới gặp rồi sao, sợ cái gì chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ngốc, từ từ rút từ trong túi ra lá bùa mà Bàn Tử cho tôi, nhân lúc đống tiền giấy vẫn đang cháy tôi đốt lá bùa. Tôi kẹp lá bùa bằng hai ngón tay sau đó chỉ về phía cô ngốc. Tay tôi run lẩy bẩy nhưng đã tới lúc này rồi, tôi chỉ có thể tin tưởng Bàn Tử, tin tưởng lá bùa này. Bùa của anh ta có thể triệu hồi tứ đại thần thú và ngũ nhạc kiếm.
Đốt xong lá bùa, tôi dùng tro của lá bùa xát lên tay sau đó nhấc cái hũ lên, lấy đứa trẻ đã chết từ trong cái hũ ra, gỡ lá bùa trên đầu đứa trẻ ra, ném đứa trẻ vào trong lòng cô ngốc. Tôi nhìn cô ngốc nói: “Cô ngốc, con cô tôi đã trả lại cho cô rồi, cô hãy nói cho tôi những gì tôi muốn biết.”
Cô ngốc ôm lấy đứa trẻ cúi đầu nhìn đứa con một cái giây tiếp theo cô ta ngẩng đầu lên, nhưng nét cười trên khuôn mặt đã biến mất thay vào đó là biểu cảm âm u đáng sợ. Cô ta trực tiếp túm đứa bé ném đi sau đó há mồm nhe răng ra. Tôi có thể nhìn thấy cái lưỡi dài và những cái răng đen sì trong miệng cô ta.
Trên mặt cô ngốc từng miếng thịt rơi lả tả xuống lộ ra xương trắng vẫn còn dính máu thịt.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này đã bị dọa ngu luôn rồi chỉ có thể ngồi ngây ngốc bất động. Tôi đã nhìn thấy thi thể cô ngốc hai lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô ngốc giống như lúc này.
Cô ngốc trực tiếp xông về phía tôi, đôi bàn tay đã hóa thành xương trắng bóp chặt lấy cổ tôi khiến tôi không thể thở nổi.
Việc xảy ra bất ngờ hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Bàn Tử. Theo sự sắp xếp của Bàn Tử tôi trả lại đứa con cho cô ngôc coi như cô ấy nợ tôi một ân tình. Người âm và ma quỷ rất xem trọng nhân quả báo ứng, cô ấy nợ tôi ân tình chắc chắc sẽ trả lại tôi quả, cho nên sẽ nói cho tôi biết sự tình, nhưng con mẹ nó ai ngờ sự việc lại tiến triển thành ra như này?
Tôi không thể thở nổi, cả người thiếu dưỡng khí khiến tôi buộc phải dùng sức chống cự nhưng đều vô ích. Khoảnh khắc này tôi chợt nhớ tới người xưa có câu máu đầu lưỡi có thể xua đuổi tà ma, trong lúc nguy cấp tôi cắn đầu lưỡi phun máu về phía cô ngốc.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, cô ngốc nhất thời buông tôi ra, những chỗ trên người cô ta bị máu bắn vào đang bốc khói, nhưng rất nhanh cô ta lại lần nữa xông về phía tôi. Tôi nhân cơ hội này lập tức quay đầu về phía Bàn Tử hét lên: “Con mẹ nó anh còn không giúp tôi? Muốn nhìn tôi chết phải không?”
Giây phút này tôi gần như sụp đổ.
Bởi vì sau lưng tôi hoàn toàn trống trải, hình bóng Bàn Tử đã không còn thấy đâu nữa.
Lúc này cô ngốc lại túm lấy tôi, cô ta dùng sức bóp chặt lấy cổ tôi. Trên khuôn mặt giờ chỉ còn đôi mắt nhìn chằm chằm tôi vẻ đầy oán hận.
Tôi dần dần cảm thấy đầu óc mông lung mất dần ý thức.
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi chỉ muốn trả đứa con lại cho cô ấy, sao cô ấy lại muốn giết tôi?