Vớt Thi Nhân

Chương 71: Nửa đêm canh ba (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tôi nhìn Bàn Tử hỏi.

Bàn Tử lắc lắc đầu nói: “Bàn Tử tôi cũng không rõ, không phải hiện giờ chúng ta đang đoán sao? Tôi chỉ cảm thấy ông chú Trụ Tử nhà cậu bắt cậu ngủ với cô gái kia chắc chắn không phải bởi vì muốn cậu sướng một chút, chỉ e là muốn cô gái kia sinh cho cậu một đứa con, mà Trần Thạch Đầu mua cô gái này về cũng chỉ vì muốn sinh con. Cậu nghĩ mà xem, cô ngốc gần đây đêm nào cũng xuất hiện ở cửa sổ phòng bạn gái cậu cho cậu xem bụng, cũng vì đứa con. Hôm nay thứ xuất hiện trước cửa nhà cậu là quỷ hạn hán, cũng lại là một đứa trẻ. Dường như tất cả những chuyện này đều có liên quan đến trẻ nhỏ, Bàn Tử tôi cảm thấy rất lạ.”

“Ai nói không phải chứ, giờ tôi còn không dám nghĩ đến vấn đề này, cứ nghĩ đến là đau đầu nhức óc.” Tôi nói.

“Bàn Tử tôi cảm thấy lạ nhất là hơn hai mươi năm trước rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra ở cái thôn này, đó mới là điểm mấu chốt. Hiện giờ những chuyện đang xảy ra đều có liên quan đến câu chuyện hai mươi năm trước ở thôn này.” Bàn Tử nói.

“Tôi cũng biết. Nhưng chuyện hai mươi năm trước là một vụ án vẫn chưa có lời giải.” Tôi cười khổ.

Tôi với Bàn Tử thương lượng cả nửa ngày thực ra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nhưng thông qua cuộc nói chuyện khoảng cách của cả hai chúng tôi cũng đã được kéo gần không ít. Tôi hỏi Bàn Tử: “Quỷ hạn hán xuất hiện trước cửa nhà tôi hôm nay, anh định xử lý như thế nào?”

“Bàn Tử tôi cũng đang định nói với cậu chuyện này. Chuyện khác không nói, tôi định trả đứa trẻ này về cho cô ngốc.” Bàn Tử nói.

“Trả lại cô ngốc?” Tôi hỏi, còn có thể trả sao?

“Cậu cũng nói rồi, giờ mà có muốn Bàn Tử tôi gọi bà Vương lên hỏi tôi quả thực là không làm được, nhưng chúng ta cũng không được ngồi không.”

“Anh muốn hỏi cô ngốc?” Tôi hỏi.

“Cậu nghĩ tôi mất công trả đứa trẻ cho cô ta làm gì? Giúp cũng phải có qua có lại chứ. Vua trộm này, vụ này phải dựa vào cậu rồi. Đêm nay cậu đến mộ cô ngốc một chuyến.” Bàn Tử nói.

Bàn Tử còn chưa nói xong đã bị tôi trực tiếp ngắt lời. Nấm mồ của cô ngốc là cấm địa đối với tôi, lại còn nửa đêm canh ba đi tới đó? Chưa đi tới nơi có khi tôi bị dọa chết rồi.

“Cậu đừng gấp, sợ cái gì? Cậu không muốn giải quyết vụ bạn gái bé nhỏ của cậu sao? Cậu không muốn biết hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì à? Cậu yên tâm, Bàn Tử tôi ở ngay sau cậu.” Bàn Tử nói.

Tôi vẫn không đồng ý nhưng cũng không chịu được sự ép buộc kèm cám dỗ của Bàn Tử. Sau cùng tôi nghĩ có những việc buộc phải đi phải làm. Ác mộng hồi còn nhỏ buộc phải có điểm kết, hơn nữa cũng có Bàn Tử theo sau bảo kê nên tôi đồng ý kế hoạch này.

Sau khi tôi và Bàn Tử tạm biệt nhau thì cả ngày trời tôi cũng không nói năng gì. Đợi tới tối sau khi ăn cơm xong tôi ngồi trên sô pha đợi mẹ tôi và Hàn Tuyết ngủ rồi mới lặng lẽ mở cửa đi về hướng ủy ban thôn. Bàn Tử đã ở đây đợi tôi từ trước, bên cạnh anh ta là cái hũ đựng đứa trẻ đã chết.

Bàn Tử thấy tôi lập tức nói: “Đi thôi, thời gian tương đối rồi.”

Thực ra tim tôi đang đập bồm bộp, đặc biệt là lúc Bàn Tử đưa cái hũ đó cho tôi thì tôi lại càng muốn lật kèo không đi nữa. Đầu óc tôi vẫn hiện lên cái cảnh tượng năm ba tuổi khi Trần Thạch Đầu mổ bụng cô ngốc ngay trước mặt tôi. Bước đi trên đường mà chân tôi muốn mềm nhũn ra.

Bàn Tử cơ bản là không để cho tôi có cơ hội chạy, trực tiếp kéo tôi đi. Tới nấm mồ của cô ngốc bên ngoài thôn. Mộ cô ngốc và Trần Lão Căn cô đơn trơ trọi, bởi các tin đồn nên không có ai muốn chôn cất gần chỗ bọn họ. Bởi vì không có người dọn dẹp tu sửa nên trước phần mộ của bọn họ đã mọc đầy cỏ dại. Bàn Tử dừng bước nói với tôi: “Tới đây giao cho cậu rồi, cậu nhớ kỹ rồi chứ? Đừng sợ, Bàn Tử tôi đứng ngay đây, trong trường hợp cần thiết tôi lập tức phi ra.”

Tôi châm một điếu thuốc rít mạnh vài hơi nhưng vẫn không thể nào khống chế được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Bàn Tử lấy từ trong túi ra một chai rượu nhỏ: “Trong lúc này mà hút thuốc thì tác dụng đếch gì, uống cạn cái này đi, rượu vào tự nhiên lớn gan hơn.”

Tôi mở nắp một hơi uống cạn chai rượu nhỏ. Tuy không say nhưng một cảm giác cay nồng bốc lên trong cơ thể tôi khiến toàn thân tôi nóng rực. Tôi hít mạnh một hơi quăng chai rượu sang một bên, ôm cái hũ đi tới trước mộ cô ngốc. Tới nơi tôi quay đầu lại nhìn một cái, Bàn Tử vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.

Có thể nói hiện giờ Bàn Tử chính là nguồn sức mạnh của tôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)