“Không phải là ông Ba làm đâu.” Trần Thanh Sơn nói.
“Làm sao ông biết?” Tôi hỏi.
“Tối qua ông Ba canh gác ở đó, tôi lo lắng cho sự an toàn của ông ấy, nên tôi đã nhờ Nhị Nha Tử và Trần Hổ canh giữ ông Ba ở đó. Vừa rồi nghe được tình hình ở đây, tôi đã hỏi cả hai người họ, đêm qua ba người họ không ngủ cả đêm, ông Ba kể cho tụi nó nghe chuyện cũ ở Phục Địa Câu.” Trần Thanh Sơn có chút bối rối nói.
Trong lòng ông ta đang bồn chồn gì tôi và Bàn Tử đều biết, Trần Thanh Sơn không thể nói dối, nhưng nếu thật sự là như vậy, ba người bọn họ cả đêm không ngủ, vậy ai có thể đào đứa nhỏ này rồi mang đến trước nhà tôi.
Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, Bàn Tử nói rằng chỉ có hai nguyên nhân khiến gia đình Trần Thạch Đầu nghèo như vậy, một là đứa trẻ không phải là con ruột của Trần Thạch Đầu, hai là đứa trẻ đó không được chôn ở mắt phong thủy. Trước đây chúng ta đã nói về sự tồn tại của điều thứ nhất, xem ra bây giờ có khả năng là điều thứ hai. Nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề khác, nếu đứa trẻ đã chết không được chôn trong mắt phong thủy đó, vậy tại sao vào ban đêm cô ngốc lại đến nơi đó tìm Hàn Tuyết?
“Thôn này của các cậu rất tà ác.” Bàn Tử nhìn tôi nói, hắn ta dường như lại nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt rất thâm sâu.
Tôi thực sự cảm thấy những chuyện này không nên nghĩ đến nữa, mọi thứ dường như rơi vào trạng thái hỗn loạn, vì vậy tôi nói với Bàn Tử: “Bàn Tử, đừng quan tâm đứa trẻ này đến từ đâu, cũng đừng nói đến việc là ai đã đặt ở trước cửa nhà tôi. Dù sao thì bây giờ chúng ta đã tìm thấy đứa trẻ này là tốt rồi. Anh là chuyên gia trong lĩnh vực này. Anh có thể cho tôi biết phải làm gì tiếp theo không?”
“Tôi không biết.” Bàn Tử nói.
“Sao anh có thể không biết?” Tôi hỏi, thầm nghĩ tên mập này chắc là cảm thấy tôi giấu hắn rất nhiều chuyện, cho nên cố ý nói như vậy.
“Trước kia Bàn Tử tôi còn tưởng rằng trong mắt phong thủy là đứa bé đã chết, cô ngốc quay về để tìm con, chuyện đó thì dễ thôi, chỉ cần đào đứa bé ra đưa cho cô ta là được. Nhưng bây giờ thì rõ ràng là đứa bé đã chết này không ở trong mắt phong thủy. Nói cách khác, đây không phải là điều mà cô ngốc muốn, rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt, cho nên đứa bé này không có tác dụng gì. Muốn cô ngốc đừng làm phiền nữa, phải đào ra những thứ ở dưới mắt phong thủy, việc này cũng giống như chữa bệnh cứu người, chỉ khi bệnh đúng thì mới kê đơn thuốc được.” Bàn Tử nói.
Nghe xong, tôi cảm thấy lời nói của Bàn Tử thực sự có lý, nhưng trong trường hợp này, hình như mọi chuyện lại rơi vào bế tắc?
“Cho nên để quỷ hạn hán này ở chỗ tôi trước, tránh việc nó gây phiền toái. Cậu đi xử lý lão già đó trước đi, sau khi xử lý xong lão già đó xong, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.” Bàn Tử nói.
Ngay lúc tôi đang nghĩ mọi chuyện sẽ xoay chuyển với sự xuất hiện của đứa bé đã chết này, lời nói của Bàn Tử lại đột nhiên khiến mọi chuyện rơi vào bế tắc, chúng tôi không thể đưa ra kết quả, nên ai về nhà nấy. Bàn Tử đi theo tôi, khi tôi đi tới, Bàn Tử nhìn tôi, ánh mắt vẫn đầy ẩn ý, tôi hỏi: “Bàn Gia, có chuyện gì vậy?”
“Đi, đi dạo với ông đây.” Bàn Tử nói.
Thực ra tôi đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Bàn Tử nhất định đã đánh hơi được chuyện gì đó trong thôn, với năng lực của anh ta đoán được sự phức tạp của thôn này là điều không khó, đổi lại là tôi, tôi cũng đoán được. Một Phục Địa Câu nhỏ bé này lại có một quan tài kỳ lạ ở dưới sông và một nhân vật rất lợi hại đeo mặt nạ. Những điều này không bình thường chút nào.
Tôi cùng Bàn Tử đi ra ngoài thôn, đi dọc bờ sông, Bàn Tử nhìn dòng nước sông Lạc Thủy nói: “Bàn Gia tôi vừa về nhà xem thử, nếu đoán không sai thì quỷ hạn hán kia chính là ở trong mắt phong thủy. Vậy là trưởng thôn Trần Thanh Sơn của cậu đã nói dối, hoặc là ông già đó có vấn đề gì đó. Vua trộm này, tôi có thể nhìn ra được rất nhiều điều từ ánh mắt của cậu, nói cho tôi biết, cậu và anh trai Tôn Trọng Mưu đang bàn mưu tính kế gì?”
“Bàn Gia, anh thật biết nói đùa.” Tôi cười nói.
“Bàn Gia tôi giống đang đùa cậu sao? Việc nhỏ xíu này ở trong thôn, một ma nữ chết đuối, với năng lực của Tôn Trọng Mưu, chỉ cần vài cú click chuột là có thể giải quyết được, chưa kể ma nữ này còn tìm đến em dâu hờ của hắn nữa. Việc này không đến lượt Bàn Gia tôi nhúng tay vào, lúc đầu tôi còn tưởng là anh cậu đang có âm mưu gì đó bí mật, nhưng sau khi tiếp xúc được vài ngày, tôi cảm thấy cậu cũng có vấn đề gì đó.” Bàn Tử trực tiếp lật bài ngửa với tôi.