Anh trai tôi hình như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, gật đầu với tôi rồi nói: “Đi đi, vừa hay Lục gia cũng muốn gặp em.”
Chúng tôi bước ra cửa, đi khắp một vòng, cuối cùng đi đến chỗ ngôi mộ của chú Trụ Tử, tôi nhìn thấy có một ông lão dáng người cao ráo nhưng gầy nhom, ông ấy để một bộ tóc dài thật dài, mái tóc hoa râm, mặc nguyên một bộ đồ đen, trông có vẻ vô cùng tiêu sái, lưng của ông ấy quả thật là có hơi khom khom một chút, nhưng không cong vòng giống như là lưng tôm, chỉ là hơi cong cong chút thôi.
Lúc này, trong tay ông ấy có cầm một thanh kiếm, đó là thanh kiếm cuối cùng đâm xuyên qua ngực của Quỷ Thợ May, là thanh kiếm cuối cùng của chú Trụ Tử.
Ông lão này cứ đứng ở đó, chỉ cho chúng tôi thấy một bóng lưng, nhưng vô hình chung, tôi cảm nhận được có một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, bức ép tôi gần như không thể nào ngẩng đầu lên được, cao thủ giống như anh trai tôi với Trần Đông Phương cũng chưa từng mang đến cho tôi kiểu cảm giác này, có lẽ đây chính là chữ “ý” mà Bàn Tử nói, tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại của Lão Lục lưng gù, cả đời chưa từng thật bại.
Chúng tôi cứ đứng nhìn ông ấy như vậy, ông ấy đứng phía trước ngôi mộ rất lâu, cuối cùng, ông ấy đem thanh kiếm đó cắm xuống đất, vốc lấy một nắm cát đặt lên trên mộ rồi nói: “Yên nghỉ nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây