Vớt Thi Nhân

Chương 65: Quỷ hạn hán (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cuối cùng tôi cũng biết sợ mà thả Hàn Tuyết xuống. Ai biết vừa chạm đất cô ấy đã đắc ý nói: “Biết ngay gan thỏ đế như anh không dám mà.”

Lời này của cô ấy khiến tôi nghĩ đến một câu chuyện cười, mọi người chắc đều đã nghe qua. Một đôi nam nữ ngủ cùng giường, người nữ để một bát nước ở giữa hai người rồi nói nếu anh tiến qua đây anh là đồ cầm thú. Bên nam tưởng bên nữ không đồng ý nên ngoan ngoãn ngủ một giấc. Ai ngờ ngày thứ hai tỉnh dậy bị cô gái vả cho một cái mắng: “Anh đúng là còn không bằng cầm thú.”

Tôi xoa xoa tay cười lưu manh nhìn Hàn tuyết nói: “Sao thế, hay là anh nên chứng minh bản thân không hề sợ?”

Hàn Tuyết thè lưỡi nói: “Được rồi được rồi, không đùa nữa, thành thật chút đi nửa đêm nửa hôm anh còn đi đâu vậy?”

“Anh có đi đâu đâu?” Tôi nói.

“Nói rồi, anh thành thực chút, em biết anh vừa ra ngoài. Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn dám lớn mật hỏi em cái vấn đề kia, xem ra chắc chắn anh đã trải qua chuyện gì đó. Thành thật sẽ được khoan hồng, gian dối sẽ bị nghiêm trị.” Cô ấy nói.

Khứu giác của phụ nữ quả thực đáng sợ. Người ta đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ không đùa được, vừa hay tôi cũng muốn kể cho Hàn Tuyết nghe những khúc mắc trong lòng mình liền kéo cô ấy ngồi xuống dưới sô pha nói: “Nào tới đây anh sẽ kể cho em nghe. Anh sẽ thành thật kể tất cả, nhưng em nghe xong không được nổi giận được không?”

“Yên tâm đi, nếu anh thành thực, em tuyệt đối không giận.” Hàn Tuyết nói.

Vậy là tôi đem chuyện tại sao nửa đêm vẫn đi ra ngoài, rồi gặp chú Trụ Tử kể hết cho Hàn Tuyết. Kể xong tôi đã phải trả giá vì IQ thấp của mình, thực tế đã chứng minh phụ nữ nói sẽ không tức giận là không thể tin được. Vừa kể xong Hàn Tuyết đã véo mạnh eo tôi nói: “Anh đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể lõa lồ của cô gái đó á?”

“Không, không phải, anh chỉ nhìn qua một chút thôi!” Tôi lập tức giơ tay lên giải thích.

“Vậy đã nhìn được những gì rồi? Đẹp không?” Hàn Tuyết cười lạnh.

“Bà nội của tôi ơi, chúng ta đều là người có giáo dưỡng đàng hoàng, em có thể nhắm vào trọng điểm được không, trọng tâm câu chuyện là anh nhìn thân thể cô gái đó hay sao? Không phải anh đã trượng nghĩa từ chối rồi sao?” Tôi nói.

“Cái gì trọng điểm, một tên dê xồm già muốn dẫn dụ một dê xồm trẻ đồng lưu hợp ô chứ còn cái chuyện gì nữa? Anh trai anh làm vậy là đúng, nên đấm, đánh chết ông ta mới phải! Sao không oánh anh luôn đi chứ!” Hàn Tuyết hằn học nói.

Tôi nhìn Hàn Tuyết đang nổi giận đùng đùng mà trong lòng tôi lại thấy rất ngọt ngào ấm áp. Con người ta đang yêu đương thì IQ chỉ là cái rắm. Tôi nắm tay Hàn Tuyết dỗ: “Đừng giận nữa mà, đó cũng không phải là điều anh muốn. Nói thật chú Trụ Tử chăm anh từ bé đến lớn, tấm lòng của ông ấy như nào anh hiểu rất rõ. Hơn nữa qua cuộc đối thoại của ông ấy với anh trai anh cho thấy dường như kẻ giết ba anh có thế lực rất lớn, quan trọng là anh đang gặp nguy hiểm.”

Trong mắt tôi Hàn Tuyết tuy rất đáng yêu, đôi lúc có hơi thất thường nhưng chung quy lại vẫn là một cô gái hiểu chuyện. Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ hiểu những điều tôi kể, nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá thấp sự ghen tuông của một cô gái, cô ấy vẫn không ngừng nhắc lại chuyện đó: “Ví dụ như lời chú Trụ Tử của anh nói là đúng, anh muốn sống thì buộc phải phát sinh quan hệ với cô gái đó, trường hợp đó anh sẽ chọn như thế nào?”

Lần này thì tôi khôn hơn rồi, trả lời đanh thép: “Còn phải nghĩ nữa sao, anh thà chết vẫn phải trung thành với em! Chết cũng có là gì đâu chứ?”

“Vậy còn nghe được.”

“Vậy bà nội của tôi ơi, em giúp anh nghĩ xem ý của chú Trụ Tử là thế nào?” Tôi hỏi.

“Em sao mà biết được? Chi bằng ngày mai anh hỏi Bàn Tử đi? Em cảm thấy anh ta khá lợi hại đấy.” Hàn Tuyết nói.

Tôi có cảm giác như tối nay tôi với Hàn Tuyết không có cùng tần số, hơn nữa chuyện này tôi kể với cô ấy cũng không thể thương lượng suy nghĩ ra được bất kỳ vấn đề gì, đành mệnh ai nấy ngủ.

Tối qua ngủ khá muộn nhưng tới sáng hôm sau tôi đã dậy từ rất sớm. Tỉnh dậy rồi tôi muốn đi tới trường học xem tình hình ông Ba. Tôi thực sự muốn biết liệu tối qua cô ngốc có đi tìm ông ấy không, ai ngờ tôi còn đang đánh răng rửa mặt thì đã nghe tiếng mẹ tôi hét lên thất thanh. Tôi và Hàn Tuyết gần như cùng lúc chạy ra ngoài thì thấy mẹ tôi cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống dưới đất. Trước mặt bà ấy đặt một cái hũ, nhìn màu sắc của cái hũ này thì biết đó là một cái hũ đất nung khá cũ, trông giống như cổ vật vậy.

Cái hũ này tôi vừa nhìn đã có cảm giác rất quen, nhưng không thể nhớ ra nổi là đã nhìn thấy ở đâu. Tôi đỡ mẹ tôi dậy, bà ấy trợn trừng mắt cả người run lẩy bẩy chỉ vào cái hũ đất nung đó, bởi vì quá sợ hãi nên một câu cũng chưa nói ra được. Hàn Tuyết không hiểu chuyện gì xảy ra đi về phía trước muốn nhìn kỹ cái hũ.

Cảm giác quen thuộc khi nhìn cái hũ, cộng thêm biểu cảm khiếp đảm của mẹ tôi, não tôi bỗng xoẹt qua một hình ảnh khiến tôi lập tức nhớ lại tôi đã từng thấy nó ở đâu.

“Đừng động!” Tôi hét lên với Hàn Tuyết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)