Tôi nói lại mấy lời này với Bàn Tử và Trần Thanh Sơn, Bàn Tử cười lạnh rồi nói: “Không sợ xấu hổ, không sợ quỷ gõ cửa, cái gì mà sợ người ngoài nhìn thấy? Thật sự cho rằng Bàn gia tôi không nhìn ra được ông ta muốn đề phòng chuyện gì sao? Diệp Tử, không sao đâu, cậu gọi họ đến đây, vừa hay để cho ông già vợ này của cậu xem thử, người cha mà ông ta luôn kính trọng rốt cuộc là người như thế nào!”
Bàn Tử đã nói như vậy rồi, nên tôi cũng đồng ý với Hàn Cát Lỗ, đám người của Hàn Cát Lỗ đến đây thì đại khái cũng phải mất bốn chục phút đồng hồ, chúng tôi thấy khá là vô vị, nên ở bên này tán dóc, tôi nói với Bàn Tử: “Bàn gia, còn có một chuyện quên nói với anh, anh đoán xem hôm qua tôi đã gặp ai?”
“Ai cơ?” Bàn Tử nói.
“Tôn Liên Thành!” Tôi nói.
Vừa nhắc đến Tôn Liên Thành, Bàn Tử lập tức nghiến răng ken két, bởi vì rất đơn giản, đó là bởi vì Trần Đông Phương đã từng nói, Lục gia có lòng muốn hứa gả Tiểu Thất cho cái tên đó, bây giờ Bàn Tử với Tiểu Thất đã xác định mối quan hệ yêu đương rồi, nhưng cho dù có như vậy, Bàn Tử cũng không muốn nghe đến cái tên này lắm, chữ địch trong tình địch này, cũng quá là đáng sợ đi, Bàn Tử sau khi nghe được tôi đã đánh cho hắn một trận, nói: “Làm tốt đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây