Anh trai nói xong liền buông tay để chú Trụ Tử ngã xuống đất. Anh ấy đỡ người phụ nữ đó lên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lời anh trai nói không thể từ chối, tôi nhìn chú Trụ Tử một cái, mặt chú ấy đã chuyển sang màu trắng xanh. Tôi vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của chú ấy. Anh trai tôi không giết chú ấy vậy chắc chắn chú ấy sẽ không bởi vì hai cước này mà chết, tôi tin anh trai mình ra tay biết nặng nhẹ chừng mực.
“Tôn Trọng Mưu, sự việc không hề đơn giản như mày nghĩ. Nếu mày muốn một lần nữa lật lại thì không ai cứu nổi các người đâu.” Chú Trụ Tử nói.
Anh trai tôi quay đầu lại nói: “Bao nhiêu năm nay thứ duy nhất tôi học được là cầu người khác không bằng tự cứu lấy mình.”
Tôi và anh trai tạm biệt nhau ở đầu thôn. Trước kia đối với những điều anh trai không muốn nói với tôi, tôi đều hiểu tính cách của anh ấy và không hỏi han nhiều, nhưng chuyện của chú Trụ Tử tối nay tôi không thể không hỏi, hơn nữa tôi còn phải có bằng được đáp án. Chú Trụ Tử không phải người xấu, lại càng không phải người đã giết cha tôi, điều tôi muốn biết là rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà chú ấy lại tình nguyện một mực nhận tất cả mọi thứ về mình, mà lý do cho tất cả mọi việc lại là vì cứu tôi.
Dường như anh trai đã nhìn thấu được tâm tư của tôi, anh ấy nhìn tôi nói: “Anh biết em có rất nhiều điều muốn hỏi. Diệp Tử, giờ vẫn chưa phải là lúc để em biết tất cả, anh sẽ đợi tới thời điểm thích hợp nói cho em biết.”
Tôi đang định mở miệng thì anh ấy đưa tay lên che miệng biểu thị động tác im lặng: “Không được hỏi, anh là anh trai em, là anh ruột.”
Nói xong anh ấy tiếp tục: “Anh đưa cô ấy về. Anh tin chắc sự việc rất nhanh sẽ được phơi bày thôi.”
Cách làm việc của anh ấy đều như vậy, nói xong là rời đi ngay, phất tay rẽ mây không để lại chút dấu vết, chỉ còn lại mình tôi vẫn đứng đực ra đó trong lòng thổn thức hàng vạn điều nghi hoặc.
Bây giờ tôi đã không còn sức lực và tâm trí tới trường nữa rồi, cả người đờ đẫn như người mất hồn về tới nhà. Về tới nhà mọi thứ đều yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ, tôi lặng lẽ bước vào đi tới nằm xuống sô pha trong phòng rít từng điếu thuốc, trong đầu tỉ mỉ sắp xếp lại sự bất thường của chú Trụ Tử.
Chú ấy nhất định bắt tôi phải ngủ với cô gái đó, cũng chính là người bạn trên mạng Thiên Nhai, còn ép đến nỗi lấy tính mạng người khác ra để uy hiếp. Thậm chí chú ấy còn nói nếu tôi không ngủ với cô ấy tôi sẽ chết, ngẫm lại điều này rất kỳ lạ, giống như một cảnh trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Tôi trúng kịch độc, khi độc phát nếu không tìm được cô gái nào phát tiết thì chắc chắn sẽ chết.
Nhưng trong tiểu thuyết võ hiệp thì ít nhất các sự việc đều có liên quan với nhau.
Nhưng tôi có ngủ với cô gái này không thì liên quan gì đến sinh tử của tôi?
Tôi nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc có mối liên hệ gì. Tôi cũng không phải cái loại đói khát đến mức không có phụ nữ thì chết chứ? Sau cùng thậm chí tôi còn nghĩ liệu điều này có liên quan gì đến cái thân phận trai tân của tôi?
Thân phận xử nam đồng nam này chẳng phải trong phim yêu tinh quỷ quái đều có tác dụng rất lớn sao? Lẽ nào ý của chú Trụ Tử là nếu như tôi không tháo cái mũ đồng nam mà mình đã đội suốt hai mươi ba năm thì tôi sẽ chết?
Lý do chết kỳ lạ vậy?
Lúc tôi đang nghĩ tới muốn bật cười thì từ sau lưng có tiếng phụ nữ truyền tới: “Anh vẫn chưa ngủ?”
Tôi giật mình quay đầu lại, không phải là Hàn Tuyết trong bộ dạng đầu tóc đang rối sao? Lúc này tôi bỗng như bị điên mà nhìn cô ấy hỏi: “Hàn Tuyết, nếu như anh không ngủ với em thì anh sẽ chết, vậy em có đồng ý không?”
Nhờ có ánh trăng sáng tôi dường như có thể nhìn thấy gương mặt cô ấy bỗng nhiên đỏ lên, sau đó màu đỏ đó như chuyển thành màu đỏ sự phẫn nộ. Cô ấy túm lấy ghế sô pha rồi đánh vào đầu tôi: “Diệp Tử, anh là đồ lưu manh, anh bị điên rồi có phải không?”
Cô ấy giận dữ đánh mạnh tôi mấy cái khiến tôi choáng váng, sau cùng cô ấy nói: “Vậy anh mau đi chết sớm đi!”
Nói xong cô ấy hằm hằm quay vào trong phòng.
Sau khi Hàn Tuyết vào phòng, tôi tự thu mình lại ngồi co ro lẩm bẩm: “Xem đi, người bình thường ai mà không biết, trong chuyện này không tồn tại tí quan hệ nhân quả nào hết.”
Ai mà biết được lúc tôi đang lẩm bẩm tự nói một mình thì Hàn Tuyết quỷ không biết thần không hay đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào rồi. Cô ấy dùng giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe thấy nói: “Nếu anh thực sự chết thì tôi sẽ đồng ý.”
“Thật không?” Tôi quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết đang tỏ ra rất xấu hổ. Tôi đứng dậy ôm lấy cô ấy nói: “Đi thôi, anh trúng một loại độc mà nếu không phát tiết ra thì sẽ chết đấy.”
Tuy rằng trông Hàn Tuyết rất ngại ngùng nhưng cô ấy vẫn gật đầu nói: “Được.”
Tôi lúc này như mở cờ trong bụng.
Nhưng rồi cô ấy lại nói: “Nhưng nếu em biết là anh lừa em thì em sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
Nói xong cô ấy làm một động tác mô phỏng móng vuốt của hổ.
Dọa tôi ớn lạnh đũng quần.