Vớt Thi Nhân

Chương 61: Đêm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Về đến nhà, Hàn Tuyết và mẹ tôi đã dọn dẹp nhà cửa rồi, Hàn Tuyết nói với tôi: “Ông Ba vẫn còn ở đó, anh có nghĩ buổi tối ông ấy cũng ở đó trông chừng không?”

Mẹ tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và nói: “Yên tâm, chú Ba sẽ không ở phòng của con đâu”.

“Dì ơi, con không phải lo lắng chuyện này đâu.” Hàn Tuyết có chút đỏ mặt nói.

Thật ra khi Hàn Tuyết vừa hỏi vấn đề này, tôi liền biết cô lo lắng cái gì, nếu như buổi tối ông Ba còn ở đó, nửa đêm có cô ngốc đến tìm ông Ba thì sao?

Mặc dù lo lắng cho sự an toàn của ông Ba, nhưng nghĩ đến việc ông làm hôm nay, tôi cũng không nói gì, mẹ tôi thấy tôi ngập ngừng không nói, nên cười nói: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi nấu ăn.”

Sau khi mẹ tôi đi rồi, tôi nói: “Thật sự để họ gặp nhau cũng không sao. Gặp rồi để xem ngày mai ông ấy có ngăn cản nữa không”.

“Nhưng ông ấy đã già như vậy.” Hàn Tuyết lo lắng hỏi.

“Cô không biết đâu, thật ra người lớn tuổi cũng không sợ cái này, người già đối với chuyện ma quỷ rất thờ ơ.” Tôi nói.

—— Điều mà tôi và Hàn Tuyết lo lắng quả thực đã xảy ra, đến đêm ông Ba dọn chiếc giường đến đó dưới sự phản đối của mọi người. Tôi và Trần Thanh Sơn đến thuyết phục ông Ba, ông ấy nói :“Không phải mấy đứa nói, cô ngốc sẽ quay lại gây rối sao? Tối nay ta sẽ ngồi ở đây, ta muốn xem quỷ quái nào dám đụng đến bia đá đầu rồng do tổ tiên Trần gia chúng ta để lại!”

Tính nóng nảy của ông Ba không ai có thể khuyên ngăn, cũng không thể làm gì được, sau khi bàn bạc với Trần Thanh Sơn, tôi cảm thấy nếu ông muốn ở lại thì cứ ở lại, để ông gặp cũng không sao. Tôi chỉ lo rằng khi ông Ba thực sự ở lại canh chừng, thì cô ngốc sẽ không đến. Giống như khi tôi không khỏe thì đi khám, nhưng nếu đã ổn thì tôi cũng chẳng đến đó làm gì.

Tôi và Trần Thanh Sơn trở về nhà, trong nhà giờ có thêm Hàn Tuyết, mặc dù kỳ lạ nhưng cũng rất ấm áp, vì không còn phải ở ký túc xá nên Hàn Tuyết không cần lo lắng về việc ngủ nghỉ, mấy hôm nay cô ấy đã thức khuya đến nổi dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm, sau khi ăn tối cô trải nệm trên sofa cho tôi xong, tắm rửa rồi quay về ngủ. Tôi nằm trên sofa bấm điện thoại, vừa chơi vừa chú ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài, không hay không biết ngủ quên lúc nào, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, mở điện thoại lên thì thấy đã 11h30. Tôi nghĩ đến việc đến trường xem hôm nay cô ngốc có đến hay không, nếu cô ngốc thực sự đến và gặp ông Ba thì sẽ như nào.

Tôi không muốn đánh thức Hàn Tuyết và mẹ tôi nên rón rén ra khỏi cửa, vừa bước ra ngoài, một bóng người đột nhiên từ trong bóng tối bước ra, tôi sợ đến mức dựng cả lông tơ, tôi run rẩy hét lên: “Ai?!?”

“Diệp Tử, là chú đây.” Tôi bật đèn pin lên, nhìn thấy người này, hóa ra là chú Trụ Tử.

“Chú ơi, chú làm gì vào lúc nửa đêm thế?” Tôi hỏi.

“Chú tới tìm cháu, Diệp Tử, nghe lời chú kết thúc chuyện này ở đây đi, đừng tiếp tục nữa được không? Chú giúp cháu giải quyết chuyện của cô ngốc, cháu kêu Bàn Tử đi đi và hãy kêu anh trai cháu dừng lại, có được không?” Chú Trụ Tử hỏi.

Chú Trụ Tử đột nhiên nói điều này, khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi nói: “Chú ơi, chú có ý gì vậy?”

Chú Trụ Tử thở dài nói: “Đừng hỏi gì cả, chú chỉ sợ thôi, sợ cháu và anh trai cháu sẽ có kết cục giống bố cháu.”

Trong bóng tối, tôi thực sự không thể nhìn thấy vẻ mặt của chú Trụ Tử, nhưng tôi có thể nghe thấy, những gì chú Trụ Tử nói hôm nay có nghĩa là chú biết nhiều hơn chứ không phải là chú vô tội như ngày hôm đó đã nói.

“Chú ơi, cháu cảm thấy đã đến mức này rồi, còn có thể dừng lại sao? Anh trai cháu là người thế nào, làm sao cháu có thể khuyên được?” Tôi nói.

Chú Trụ Tử lại thở dài, kể từ ngày tôi đến tìm gặp chú ấy, con người chú ấy trở nên rất chán nản, thở dài liên tục và nói: “Chú cũng muốn biết sự thật, chú chỉ là sợ, vì cháu chưa chứng kiến qua cảnh bố cháu chết vì bị lột da! Da người còn nguyên vẹn được treo trên cây như thế nào đâu, người này phải tàn nhẫn đến mức nào?”

Chú ấy không nói thì thôi, khi nói đến khiến tôi càng tức giận hơn, tôi nói: “Chính vì điều này mà chúng ta phải tìm ra kẻ sát nhân! Nếu không, chẳng phải cái chết của bố cháu là oan ức sao?”

Chú Trụ Tử nói: “Đi thôi, cháu đi với chú.”

Nói xong chú Trụ Tử đi về phía trước, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể đi theo chú ấy, chú ấy đi rất nhanh, một lúc sau chúng tôi rời khỏi thôn, tôi không khỏi cảnh giác, trong lòng có chút sợ hãi, chú Trụ Tử trước mặt tôi không còn là chú Trụ Tử mà tôi biết trước đây nên tôi hỏi: “Chú, chú đi đâu vậy?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)