Cuối cùng tôi cũng tự cảm thấy bộ dạng mình bây giờ đúng là quá mất mặt thật, nên quệt nước mắt, lúc này tôi nhìn anh trai tôi một cái, phát hiện anh trai đang nhìn tôi, khẽ gật đầu với tôi, thật ra ban nãy lúc vừa mới tỉnh lại, thậm chí tôi còn không phân biệt rõ được rốt cuộc là đoạn tuyệt với Bàn Tử là một giấc mộng, hay là từ khi tôi với Bàn Tử bước ra khỏi cái hang mà anh trai tôi dẫn đi thì đã rơi vào giấc mộng rồi.
Ánh mắt này cùng với cái gật đầu của anh trai tôi chắc chắn đã nói cho tôi biết, chỉ có cảnh tượng tôi với Bàn Tử quyết đấu, cảnh đứng trên đỉnh núi Côn Luân mới được xem là giấc mộng.
“Diệp Tử, cậu có chuyện gì thế? Đi vào ngã rẽ à?” Sau khi tôi đứng dậy thì Bàn Tử hỏi tôi.
“Có thể là vậy, cứ đi hoài đi mãi thì vào đường rẽ luôn, chủ yếu là ở bên trong này xung quanh toàn là vàng, làm tôi không phân biệt được cái ngách rẽ đó.” Tôi nói, tôi không định nói với Bàn Tử là rốt cuộc mình đã trải qua những gì, chủ yếu là thật ra tôi cũng không biết nên diễn tả những gì tôi đã trải qua sau khi bước vào cái ngách rẽ đó như thế nào.
Nói tôi đã nhìn thấy một Bàn Tử khác, Bàn Tử này chính là phiên bản từ sâu trong thâm tâm của Bàn Tử sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây