Tôi không thể nào hình dung được tâm trạng của mình vào thời khắc này, rõ ràng tôi biết đây chỉ là một giấc mơ, nhưng đồng thời tôi cũng biết rõ rằng đây không phải là mơ, đây chính là tôi với Bàn Tử vào một ngày nào đó trong tương lai, sẽ ở một nơi nào đó, hai chúng tôi đối mặt với một cuộc chiến sinh tử.
Vào lúc đó, tôi đột nhiên có một nỗi u sầu không biết nói sao, tôi nhìn Bàn Tử rồi nói: “Có nhớ những lời chúng ta đã từng nói vào năm đó không? Tôi nói rằng giả sử nếu ngày này xảy ra, anh cứ giết chết tôi, anh thì nói nếu như có ngày này đến, thì để tôi giết chết anh, nhưng mà hôm nay, chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Sư phụ tôi đã từng nói, chỉ có một người có thể đứng trên đỉnh núi này, đó chính là tôi, Tôn Trọng Mưu, Lão Lục lưng gù, Diệp Giang Nam đều không phải là đối thủ của tôi, duy chỉ có Diệp Kế Hoan cậu, là người duy nhất có thể ngăn cản con đường của tôi, thật ra cậu cũng chẳng có tí tư cách gì để có thể làm người cản đường của tôi cả, cậu có gì chứ? Cậu biết cái gì chứ? Nếu như không phải cậu có số mệnh vô cùng đặc biệt, cậu căn bản không hề có tư cách mà đứng ở đây.” Bàn Tử nói.
Câu nói của Bàn Tử, khiến tôi nói không nên lời.
“Tránh thì không thể tránh được rồi, thế thì đánh một trận đi!” Bàn Tử đưa tay lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây