Sau khi nghe Bàn Tử nói như vậy, Trần Thanh Sơn gật đầu nói: “Nếu nói như vậy cũng không phải không có khả năng. Anh nên biết cái cô ngốc đó đến em trai Trần Thạch Đầu dùng mấy cái bánh ngô cũng lừa được thì người khác cũng có thể làm như vậy. Vì thế đứa trẻ trong bụng cô ta cũng có khả năng không phải con của Trần Thạch Đầu. Nếu là như vậy dã tâm của Trần Thạch Đầu này quả là không hề nhỏ. Anh ta chôn đứa con đã chết dưới mắt phong thủy, nếu thực sự là con anh ta thì gia đình Trần Thạch Đầu có thể như con chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi sao?”
Bàn Tử nói: “Xem ra quả là như vậy, tôi đang nghĩ tại sao Bàn Tử tôi lại có thể nhìn nhầm được chứ. Các anh xem Phục Địa Câu này gần đây có nhà nào đột nhiên trở nên giàu có sung túc không, có lẽ đứa trẻ đã chết đó là nghiệp mà nhà đó tạo ra.
Tôi và Trần Thanh Sơn nhìn nhau. Nếu nói bỗng dưng phát tài thì thực sự không có. Phục Địa câu này xưa giờ không có người nào thực sự tài giỏi cả. Tôi gãi gãi đầu nói với Bàn Tử: “Nếu thực sự nói điều kiện tốt nhất ở Phục Địa Câu này chắc chỉ có trưởng thôn thôi.”
Tôi vừa nói xong, Trần Thanh Sơn một cước nhoài tới vừa cười vừa mắng: “Cái con khỉ, ông đây nào có một bước lên mây?”
“Đừng có loạn lên nữa. Giờ ông già đó không cho động vào các anh nói phải làm thế nào đây? Ông đây nói trước sự thật mất lòng, đây là việc nhà các người ông đây thực sự không muốn dây vào. Các người tự đi thương lượng nghĩ cách, đợi giải quyết xong đến lượt ông đây thì sẽ tự ra tay.” Bàn Tử ngồi lên ghế nói.
“Nói nghe cũng thật kỳ lạ, Tam gia vốn bình thường không phải là người như vậy, lần này lại tự dưng cố chấp một cách kỳ lạ. Tôi đi thương lượng lại với ông ấy, nếu vẫn không được chúng ta có thể nhân trời tối mà giải quyết mọi việc. Mặc dù tôi có nghe nói buổi tối thì âm khí trùng trùng nhưng với bản lĩnh của Bàn Tử chắc không có vấn đề gì.” Trần Thanh Sơn nhìn Bàn Tử cười cười.
“Lời này là thật, nhưng tại sao Bàn Tử tôi đây phải tối trời mới đi làm chứ? Ông đây đang làm chuyện tốt mà, còn chưa thu tiền công vất vả của Phục Địa Câu các người đã là tốt lắm rồi, giờ lại muốn ông đây ban đêm đi làm trộm sao? Nếu để lão già đó tóm được thì lại phiền phức lắm.” Bàn Tử nói.
Trần Thanh Sơn cũng rất bất lực, chỉ đành đi khuyên Tam gia. Nãy giờ tôi đều không lên tiếng. Bất kể gần đây bận như thế nào trong lòng tôi vẫn luôn ghi nhớ lời của anh trai. Anh ấy muốn nhân lúc hỗn loạn tìm ra kẻ đã giết cha tôi, mà anh ấy cũng đã nói rất rõ, người giết cha tôi là một người biết về huyền học âm dương ngũ hành.
Ngay lúc này trong đầu tôi bỗng nhiên nảy ra một người – Trần Thạch Đầu. Nói thật là ở Phục Địa Câu này mười mấy năm tôi cũng không hề biết về cái gọi là mắt phong thủy này, hơn nữa bên dưới còn chôn bia đá đầu rồng. Trần Thạch Đầu này bình thường ngây ngô vậy mà cũng biết, chẳng lẽ hắn ta là một kẻ thâm sâu rất giỏi ngụy trang?
Nhưng trong lúc nghi ngờ Trần Thạch Đầu thì tôi cũng đồng thời cảm nhận được bản thân bởi vì những chuyện xảy ra gần đây mà bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ. Tôi nhìn ai có chút bất thường cũng có cảm giác đó là kẻ giết người, đến biểu hiện của ông Ba hôm nay cũng khiến tôi nghi ngờ.
Chúng tôi vừa ra khỏi ủy ban thôn, Trần Thanh Sơn lại đi tìm ông Ba thuyết phục. Đích thực lần này ông Ba có chút kỳ lạ, khiến người ta cảm giác như ông ấy cậy mình lớn tuổi mà lên mặt. Ông ấy thực sự chuyển cái ghế thái sư từ nhà tới đây, ngồi ngay trước cửa phòng ký túc của Hàn Tuyết. Trần Thanh Sơn có nói gì đi chăng nữa cũng không thuyết phục nổi. Tôi và Hàn Tuyết đi tới, tôi nói với ông Ba: “ông Ba, chuyện này cháu là người ngoài, mắt phong thủy của Trần gia cháu cũng không quản được, Hàn Tuyết không ở đây cũng được, nhưng ông cũng phải cho cô ấy vào phòng sắp xếp đồ đạc một chút chứ?”
Hàn Tuyết vào phòng thu dọn đơn giản, buồn cười ở chỗ giờ cô ấy lưu lạc đến mức không có cả chỗ ở. Nhưng như thế cũng tốt, tôi có thể đưa cô ấy về ở trong phòng mình một cách đường hoàng hợp lý, còn tôi sẽ ngủ tạm trên cái sô pha. Phòng tôi hơi lộn xộn, mẹ tôi và Hàn Tuyết cùng dọn dẹp phòng, tôi chuẩn bị đi tìm anh trai tôi báo cáo tình hình. Mặc dù chạy đi chạy lại tần suất thế này cũng rất mệt nhưng tôi vẫn cảm thấy hào hứng. Tôi chuẩn bị ra khỏi cửa thì bỗng thấy con trai thứ ba nhà Trần Thạch Đầu là Trần Tam Khuê đang lởn vởn trước cửa nhà, mắt vẫn không ngừng lấm lét nhìn vào trong sân.
“Tam Khuê, có chuyện gì sao? Cần gì thì vào nhà trước đã.” Tôi nói. Vừa thấy Tam Khuê tôi đã nghĩ tới cô gái ở nhà anh ta đang gặp nguy hiểm.
Tam Khuê ngó nghiêng phải trái một hồi trông vô cùng phòng bị, thậm thà thậm thụt như một tên trộm bước vào sân nhà tôi, kéo tôi vào trong nhà vệ sinh khiến tôi sợ chết khiếp: “Làm gì thế?”
Tam Khuê chân tay lóng ngóng rút từ trong túi ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho tôi: “Cô gái ấy bảo tôi đưa anh cái này.”