Lúc khi họ cầm sợi dây đến trói Trần Đông Phương và Lý Thanh, tôi đột nhiên nhìn thấy Trần Đông Phương nháy mắt với Lý Thanh. Sau đó Trần Đông Phương xoay người với tư thế kỳ lạ và rút tay ra khỏi sợi dây, lấy con dao cắt vào cổ người đó với động tác cực kỳ nhanh. Lý Thanh lợi dụng lúc này rút súng ra khỏi thắt lưng của người đàn ông đó. Sau đó, bóp cò vào người Lưu Khai Phong.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong chớp mắt, tôi thậm chí còn không kịp nói gì, may mắn thay người bên cạnh Lưu Khai Phong phản ứng rất nhanh, anh ta liền lao đến chắn trước mặt Lưu Khai Phong, giúp ông ta đỡ phát súng của Lý Thanh. Lúc này Trần Đông Phương cũng đã giết một người khác cầm dây, trên tay cũng đang cầm súng.
Tốc độ phản ứng của bọn họ rất nhanh, người của Lưu Khai Phong cũng không hề chậm, lập tức giơ súng bắn về phía Trần Đông Phương và Lý Thanh, anh trai hét về phía tôi: “Nằm xuống!”
Gần như cùng lúc đó, Liễu Thanh Từ cũng kéo tôi nằm xuống, sau khi kéo tôi, cũng đồng thời kéo Tiểu Thất và Thu Li. Hai người họ đang đứng cùng với chúng tôi ở khoảng cách gần mấy họng súng, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần có một khẩu súng lạc đạn, chúng tôi cũng xong đời.
Lý Thanh và Trần Đông Phương là đồng đội ăn ý, mỗi người đều khiêng một xác chết làm lá chắn trước mặt chúng tôi, sau đó họ nhanh chóng bắn vài phát vào đám đông, cũng không còn ý định chiến đấu nữa. Vừa rồi cơn bão vô cùng hỗn loạn, hai người họ lao vào một con dốc đầy tuyết, người của Lưu Khai Phong đang đuổi theo, nhưng tốc độ của bọn họ không thể đuổi kịp tốc độ của hai người này. Lưu Khai Phong hét lên: “Đừng đuổi nữa! Trực diện không giết được bọn họ đâu, chơi trò du kích, hai người họ có thể giết toàn bộ các người đó!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây