Rõ ràng là Trần Thanh Sơn đã giải thích với ông Ba cả nửa ngày trời nhưng ông ấy vẫn không đồng ý, lúc này tôi mới nói: “ông Ba, là thật đó, là cháu tận mắt chứng kiến.”
“Đồ ngu, người phụ nữ đó chưa được vào gia phả họ Trần không được coi là người của Trần gia ta. Cô ta lại mang oán hận mà chết cho nên mới cố ý quay lại báo thù Trần gia. Động vào bia đầu rồng mà tổ tông đã chôn người của Trần gia sẽ chết! Diệp tử cậu không phải họ Trần, việc này cậu không cần nói nhiều.” ông Ba chống cây gậy xuống nói.
“Ông chú à, Bàn Tử tôi chuyên môn làm về phong thủy. Tôi đã nhìn rồi, chỗ này đúng là con mắt phong thủy của cả thôn, nếu xây trường học ở nơi này để lũ trẻ trong thôn có thể hưởng được phong thủy tốt ở đây là rất tốt, nhưng tuyệt đối không nên chôn bia đá ở đây. Không biết năm đó là tên thầy phong thủy thất đức nào lại đi lừa tổ tiên nhà họ Trần, đi chôn cái bia đá này ở đúng mắt phong thủy. Theo Bàn Tử tôi hiểu thì nơi này nên đào một cái giếng, để người dân cả thôn được ăn uống sử dụng nước ở đây, như vậy mới gọi là phong thủy nuôi người, mắt phong thủy phải được dùng như vậy mới đúng.” Bàn Tử giải thích với ông Ba.
Ông Ba gõ mạnh cái gậy trong tay xuống mắng Bàn Tử: “Ở đâu ra một cái thằng vắt mũi chưa sạch lại dám nhạo báng tổ tiên Trần gia ta? Tôi nói rồi ở đây không được đào là không được đào!”
Bàn Tử cũng bực rồi, vốn tính khí anh ta cũng không được hòa nhã liền nói: “Ông già, tuổi cũng nhiều rồi tích chút đức đi. Ông đây không ngại nói cho ông biết dưới mắt phong thủy này có chôn thi thể người, nghĩa là sức mạnh của phong thủy đã bị người ta chiếm mất. Nay ông đây xử lý cho là đã tốt lắm rồi, không thì sau này phong thủy này một mình nhà người ta hưởng hết.”
“Hồ ngôn loạn ngữ! Đám khốn kiếp các người cút hết cho tôi. Tôi còn sống một ngày thì không cho phép bất kỳ ai động vào chỗ này. Thanh Sơn, mau đưa tên béo chết dẫm này cút đi. Chuyện của Trần gia ở Phục Địa Câu không cần người ngoài nhúng tay vào!” Ông Ba phẫn nộ nói, đuổi hết cả những người hôm nay đã giúp tên béo này đi.
Thực tế người dân trong thôn cũng không coi trọng vụ mắt phong thủy này là bao. Nếu phong thủy thực sự lợi hại thì Phục Địa Câu này liệu có phải là nơi nghèo túng chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy? Chỉ là địa vị ông Ba trong thôn cũng coi là đức cao vọng trọng, ông ấy nói không được đào, người dân cũng không muốn tiếp tục.
Trưởng thôn Trần Thanh Sơn đứng trước mặt ông Ba – trưởng lão quyền uy thì cũng chả là cái gì. Anh ta thở hắt ra một cái nói: “Thôi bỏ đi, ông Ba đừng tức giận nữa, không đào thì không đào.”
Ông Ba nói: “Nhị Nha Tử, đem cái ghế đến đây cho ta, ta ngồi đây canh!”
Tôi thực sự rất tức giận nhưng cũng không có cách nào khác, sau đó mẹ tôi cũng tới kéo tôi bảo tôi đừng đối đầu với ông ấy. Chúng tôi cũng hết cách chỉ đành tạm thời quay về ủy ban thôn. Bàn Tử cười bất lực: “Trưởng thôn của cái thôn này, đến cả một lão già cũng dám chỉ thẳng mặt mắng, ông đây hôm nay coi như cũng được mở mang tầm mắt.”
“Đừng nói nữa Bàn Tử, làng cũng có lệ làng. Đây không gọi là sợ một ông già, mà là nể mặt ông ấy.” Tôi nói.
Bàn Tử không cười nhạo Trần Thanh Sơn nữa, nói: “Cậu nói xem cái tên Trần Thạch Đầu đó cũng thật có mắt, vậy mà lại đi chôn đứa con đã chết ở mắt phong thủy, vậy gia đình Trần Thạch Đầu chắc chắc giờ khá giả lắm nhỉ?”
Tôi và Trần Thanh Sơn vừa nghe Bàn Tử nói thì cả hai lập tức phì cười rũ rượi. Trần Thanh Sơn nói: “Hiếm khi Bàn Tử lại đoán nhầm. Trần Thạch Đầu đó nghèo rớt mồng tơi, nghèo tới nỗi mẹ anh ta sắp không có cơm ăn rồi. Căn nhà anh ta bên ngoài mưa to thì trong nhà cũng mưa nhỏ, giàu có đếch gì chứ.”
Bàn Tử đơ ra một lúc rồi quay sang hỏi tôi: “Này Vua Trộm, trưởng thôn nói là thật sao?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm.” Tôi nói.
Bàn Tử mặt mũi đầy nghi hoặc lẩm nhẩm: “Không thể nào, Phục Địa Câu mặt nam giáp núi, phía bắc giáp sông, phong thủy rất tốt. Chôn người ở mắt phong thủy lại càng đắc địa, có thể không xuất hiện nhân tài kiệt xuất nhưng giàu sang phú quý chắc chắn có thể, sao có thể nghèo như vậy chứ?”
“Cái gọi là phong thủy này ai nói chắc được chứ?” Tôi cười nói.
“Ông béo đây nói như vậy thì là như vậy.” Bàn Tử có chút giận.
“Không tin tôi dắt anh đi xem, quả thực là rất nghèo.” Tôi nói.
“Vậy hoặc là đứa trẻ được chôn dưới đó không phải là con của Trần Thạch Đầu, hoặc là dưới đó không phải xác của đứa trẻ mà là một người khác, nếu không mọi chuyện tuyệt đối không diễn ra như vậy. Bàn Tử tôi không nói đùa với cậu.” Bàn Tử nói.