Lúc tôi từ chỗ anh trai trở về, Hàn Tuyết vẫn còn đang ngủ. Ông nội đang ngồi trước cửa hút thuốc buổi sớm, mẹ tôi đã bắt đầu nấu đồ ăn sáng. Tôi cất tiếng hỏi: “Mẹ, mẹ với ông nội tối qua đi đâu vậy?”
Mẹ tôi đáp: “Ông nội con ho quá, mẹ đưa ông tới nhà ông Cường bốc ít thuốc.”
“Ông không sao chứ ạ?” Tôi hỏi.
“Không sao, bệnh người già thôi.” Mẹ đáp.
Lời vừa dứt ông nội lại bắt đầu ho một trận. Tôi nói với ông: “Ông à, ông hút ít thôi.”
Ông cười híp mắt với tôi: “Sống đủ rồi, giờ không cho ông hút thì khác gì bảo ông chết?”
Tôi không nói gì nữa, bản thân tôi cũng là người nghiện thuốc nặng, không có tư cách để khuyên ông. Cái tẩu thuốc cũ của ông cũng coi là đồ tốt, suốt bao năm mà cũng không vấn đề gì. Tôi nói với mẹ: “Con đi ngủ thêm một giấc, Hàn Tuyết cũng cả đêm thức trắng, con ăn sáng rồi, lát mẹ để cho cô ấy một phần, không cần để cho con.”
“Bọn trẻ các con thật là, tiết chế chút đi.” Mẹ tôi cười nói.
Tôi biết từ lúc mẹ biết buổi tối tôi đều tới trường ngủ là bà đã bắt đầu nghĩ ngợi. Tôi cũng không giải thích với bà, ngáp một cái rồi bước vào trong phòng, cảm giác vừa nhắm mắt lại đã lập tức tức ngủ say. Nửa đầu thì không mơ nhưng nửa sau giấc ngủ tôi bắt đầu mê man rơi vào một giấc mơ vô cùng kỳ quái. Trong giấc mơ tôi cũng đang ngủ trong một căn nhà lợp ngói, tôi đột ngột tỉnh giấc phát hiện trên xà nhà treo lơ lửng một con rắn xanh rất lớn, kích thước của nó giống như một con trăn khổng lồ thường thấy trên tivi. Con ngươi màu vàng đậm của nó nhìn chằm chằm vào tôi, từ miệng nó thè ra cái lưỡi rất dài trông vô cùng đáng sợ, nhưng con rắn đó không động đậy cứ như vậy mà nhìn tôi.
Tôi hoảng hốt giật mình tỉnh dậy mới phát hiện chỉ là một giấc mơ. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhà tôi sớm đã không còn lợp ngói, đã là nhà mái bằng lấy đâu ra xà nhà?
Sau khi tỉnh lại mới cảm nhận được cái bụng đói đang réo ầm ĩ. Tôi ngồi dậy gọi vài tiếng nhưng trong nhà không có ai đáp lại. Tôi bước vào phòng mình xem, Hàn Tuyết đã gấp chăn màn gọn gàng rồi rời đi. Ông nội và mẹ tôi cũng không có nhà. Bây giờ đã là giữa trưa, tôi nghĩ rằng họ đã ra ngoài cả rồi nên vào nhà bếp muốn tìm đại thứ gì đó lấp cái bụng đói trước. Mới ăn được hai miếng thì Hàn Tuyết gọi điện tới, cô ấy vội vàng nói qua điện thoại: “Diệp Tử anh mau tới đây, người dân trong thôn và tên béo gây lộn với nhau rồi.”
Cuộc điện thoại của Hàn Tuyết vừa dứt, Triệu Thanh Sơn cũng lập tức gọi tới, cũng vẫn là chuyện này. Tôi vội vàng quăng nốt cái màn thầu vào miệng rồi gấp gáp đi về phía trường. Tới gần đó tôi mới phát hiện nơi đó đã xúm đông xúm đỏ rất nhiều người. Tôi chen vào bên trong, nhìn thấy tên béo đang cầm một cái xẻng sắt, ánh mắt hằm hằm nhìn quần chúng xung quanh. Trần Thanh Sơn đang nói gì đó với ông Ba. Mọi người xung quanh mồm năm miệng mười nhao nhao nói khiến tôi không nghe ra được là chuyện gì. May quá nhìn thấy Hàn Tuyết nên tôi vội hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Tên béo tới, trong tay cầm một cái la bàn, nói dưới đất chắc chắn chôn giấu thứ gì đó, rồi đi tìm trưởng thôn đi gọi người tới đào. Ai mà biết mới đào được thứ đó lên thì ông Ba cũng đến, ông ấy nói đây là mắt của toàn bộ Phục Địa Câu, bia đá đầu rồng là do lão tổ tông đã chôn xuống dưới, nếu đào lên sẽ khiến cả làng gặp phải tai họa.” Hàn Tuyết nói.
Tôi nhìn lại quả nhiên là như vậy. Dưới chân tên béo có một bia đá đầu rồng, đầu rồng này điêu khắc vô cùng sống động. Nhưng con rồng này lại không có thân, chỉ có cái đầu rồng gắn trên bia đá.
“Ông Ba lớn tuổi hồ đồ rồi, suốt ngày mở miệng ra là nói cả làng gặp họa. Tối qua thì nói tên béo nếu động vào thứ dưới nước sẽ khiến cả làng gặp vận xui, nay đào cái bia đầu rồng lên thì lại nói sẽ gặp họa, vậy không phải làm cái gì cũng không được à? Động cái là lại xui với rủi.” Tôi lẩm nhẩm.
Mặc dù tôi rất kính trọng ông Ba, ông đích thực là người lớn tuổi đức cao vọng trọng trong làng, chuyện tối qua coi như không nhắc nữa, nhưng chuyện của Hàn Tuyết hôm nay phải giải quyết rõ ràng, ông ấy đến ngăn cản khiến cho tôi ít nhiều cảm thấy buồn bực.
Lúc này Trần Thanh Sơn ở phía bên kia vẫy tay với tôi. Tôi qua tới đó, Trần Thanh Sơn kéo tôi lại nói với ông Ba: “Chú Ba, chú có không tin lời cháu thì ít nhất cũng phải tin Diệp tử chứ? Chú hỏi cậu ta đi, tên ngốc này suốt ngày phải đến trường học canh chừng cô giáo Hàn. Thôn chúng ta điều kiện như thế nào ai cũng biết, cũng chỉ có cô giáo Hàn là người tốt mới tới. Nếu ép cô ấy rời đi thì ai sẽ dạy dỗ bọn trẻ trong làng chúng ta? Tất cả trẻ con sẽ mù chữ hết, đó mới thực sự là họa!”